Love means never say you be sorry...

31.7.11

31/7


Định mệnh đã đưa ta đến với nhau. 
Nhưng chính chúng ta đưa nhau ra khỏi con đường định mệnh đó.

Em viết cho 31/7.
Cho hôm qua, hôm nay và mai sau.
Cho ngày ngoái đầu nhìn lại, thấy mọi điều đã thành cũ kỹ.

Không có gì là vô nghĩa.
Dù sự chờ đợi có khi rất mỏi mòn, và rệu rã.
Em tiễn thu qua đón đông về đợi xuân đến
Và nhìn hạ đi mà không thấy mùa yêu gọi tên em khẽ khàng.

Ngày đã sang
Sau bão giông và những cơn mưa nặng hạt
Trăng khuya nhắc em về những đêm bình yên trên phố núi
Em gói ước mơ xưa thả theo cánh diều căng trong chiều đầy gió
Tiễn anh xa đến miền không nhau

Em vẫn đợi nghe tiếng ai
Để thấy sau những khoắc khoải
Nỗi đau
Tan vỡ
Là an vui ở nụ cười nơi đáy mắt
Khi người hạnh phúc với một người không phải là em.

--------------
Cảm ơn anh, đã yêu em nhiều thế, suốt 1000 ngày!