Love means never say you be sorry...

22.2.12

Nghèo

 
 
 
Ai nói nghèo không phải là cái tội ?

Nghèo bị gói chung vào một bọc tả pí lù gồm dơ, tham, lì, gian, trộm, dốt, ăn vạ...

Nghèo đi đâu cũng thấy hàng rào cao quá đầu, đất trời bao la mà chẳng có nơi nào dành cho mình.

Nghèo thấy mình bị phán xét vô lý, áp đặt chủ quan đầy cảm tính, mà không cách chi biện hộ.

Nghèo hiện diện nơi nào, nơi đó có dè chừng và chối bỏ.

Nghèo có khẽ kêu than, hoặc gào lên bất bình, nhưng công lý là trò chơi của kẻ mạnh. Mà, nghèo thì sức mấy mà mạnh.

Nhưng nghèo thường quả cảm và lạc quan, cởi mở và cả tin, đâu có gì để mất mà đắn đo.

Ta không được lựa chọn nơi mình sinh ra. Là công dân của một nước nghèo đôi khi là một "cơ may" sờ thấy nỗi nhục quốc thể, đủ để nhắc mình:

Nghèo thì nghèo, nhưng đừng hèn.

Ngước lên không thấy bằng ai, nhìn xuống càng chẳng hơn ai, nghèo khởi ham muốn và khát khao, nhưng đánh đổi bằng mọi giá, thì không.

Thương quá, Đất Mẹ còn nghèo bao lâu?

9.2.12

Tết



30 năm chưa ăn tết xa Mẹ.

Đó là niềm hạnh phúc lớn lao.

Là lời nguyện cầu, là ước mơ mãi về sau.

Được ăn tết, cùng Mẹ.

Nhớ những mùa xuân khó nghèo, mẹ chỉ có thể mua trái cây bị dập quá nửa về tỉ mẩn gọt sạch để tủ lạnh, mấy đứa con đi chơi trời nắng về cắn một miếng mát râm ran.

Những mùa xuân pháo nổ đì đùng, hít một họng khói mà nghe sướng điên người. Cả mấy con chó nuôi sau nhà cũng rộn ràng quắc mỏi đuôi đón tết.

Niềm vui tuổi nhỏ đơn sơ quá. Bánh mứt kẹo, bao lì xì, quần áo mới... đủ nuôi háo hức qua hạ nắng cháy, thu nhiều gió và đông lạnh xù xì để chờ xuân ngời ngời.

Rồi, theo thời gian, mùa xuân lén mang nỗi lo cơm áo, lễ nghi vào tâm trí mình.

Giờ, thức ngon vật lạ ê hề, hoa hòe đủ các thể loại, áo quần đã xông xênh, cuộc sống đã thênh thang nhiều lẽ...mà nỗi háo hức ngày xưa nay ở đâu, ở đâu ?

Phải chi đời người chỉ có mỗi tuổi thơ.

Chỉ có một điều chưa bao giờ thay đổi, là luôn có một mùng dành để chụp hình gia đình. 30 năm rồi, vẫn thế. Đó là những khoảnh khắc rất tươi vui, và ấm.

Từ thuở ba chất cả nhà, gồm cả chó, lên chiếc xe Bê xê chạy vào đồi thông, rừng cao su chụp cho hoành tráng. Đến khi hai con lớn cồ đầu thì chỉ chụp ở vườn nhà.

Mà nhắc rừng cao su mới nhớ. Thằng anh đi ị rồi đậy cái gáo dừa hứng mủ cao su lên, lừa con em, bảo anh bắt được con này hay lắm, mở ra phải chụp liền chớ không nó chạy nghen. Con em tin thiệt, mở ra chụp một phát nguyên con, thúi hoắc. Con em đứng khóc ré trong khi ba rượt thằng anh chạy té khói. Đó là nỗi ám ảnh mang từ khóa "cao su" và "gáo dừa" trong ký (uất) ức của con em.

Ngày đó chụp máy phim, canh rất lâu, lúc chụp được mặt méo và nhăn như khỉ. Có khi ba bấm xong chạy vấp cục đá, ra bức hình ba té chổng mông. Giờ đã có rờ mốt ngồi cười tươi rói mới bấm nên chuẩn không cần chỉnh.

Mà, khoái hình hồi xưa hơn.

Hình bi giờ, 3 năm gần nhứt.