Ai nói nghèo không phải là cái tội ?
Nghèo bị gói chung vào một bọc tả pí lù gồm dơ, tham, lì, gian, trộm, dốt, ăn vạ...
Nghèo đi đâu cũng thấy hàng rào cao quá đầu, đất trời bao la mà chẳng có nơi nào dành cho mình.
Nghèo thấy mình bị phán xét vô lý, áp đặt chủ quan đầy cảm tính, mà không cách chi biện hộ.
Nghèo hiện diện nơi nào, nơi đó có dè chừng và chối bỏ.
Nghèo có khẽ kêu than, hoặc gào lên bất bình, nhưng công lý là trò chơi của kẻ mạnh. Mà, nghèo thì sức mấy mà mạnh.
Nhưng nghèo thường quả cảm và lạc quan, cởi mở và cả tin, đâu có gì để mất mà đắn đo.
Ta không được lựa chọn nơi mình sinh ra. Là công dân của một nước nghèo đôi khi là một "cơ may" sờ thấy nỗi nhục quốc thể, đủ để nhắc mình:
Nghèo thì nghèo, nhưng đừng hèn.
Ngước lên không thấy bằng ai, nhìn xuống càng chẳng hơn ai, nghèo khởi ham muốn và khát khao, nhưng đánh đổi bằng mọi giá, thì không.
Thương quá, Đất Mẹ còn nghèo bao lâu?