Love means never say you be sorry...

29.1.11

Con nít ranh


Chị tặc lưỡi kể, thằng con mới học lớp 2 đã viết thư tình cho hai đứa bạn gái. Anh muốn nói ai-lớp-du và muốn sống bên em trọn đời và chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi.

Sau khi phừng phừng, chị gọi thằng nhỏ lại đánh vào tay, không được viết tào lao, hư quá hư quá, mới nứt mắt đã vậy, còn học hành gì.

Chị tặc lưỡi lần nữa, con nít bây giờ ranh quá!
Chị nghĩ vậy là tầm bậy rồi.

Tình yêu không đợi tuổi. Ở mỗi lứa tuổi, quan niệm về tình yêu thiệt khác nhau. Con nít yêu sớm không ranh và hư hỏng. Có chăng là người lớn không đủ hồn nhiên và thanh khiết để hiểu được những rung động trong trẻo nơi tâm hồn con trẻ.

Tôi yêu lần đầu khi học lớp 4. Đó là chàng trai đầu tiên xem tôi là con gái.

Ngày nhỏ tôi rất hiếu động. Mỗi lần di chuyển, tôi ít khi đi, chỉ toàn chạy. Mẹ rất thích sai vặt tôi, đi mua tỏi, chai nước mắm… vì vèo một cái tôi đã mang về cho mẹ như thần đèn. Đám con trai trong xóm kết nạp tôi vào tất cả các trò chơi của tụi nó - đá banh, nhảy cù, tạt lon… trong khi anh trai tôi chỉ được đứng nhìn. Ba mẹ tôi rất hãi hùng mỗi khi nhìn tôi đung đưa trên những ngọn cây rất cao. Mẹ may áo đầm và mua búp bê, ba bắt tôi để tóc dài để chắc rằng họ còn có con gái.

Học cấp 1, tôi tham gia công tác đội rất hăng. Tôi là đứa con gái duy nhất của đội trống. Trong khi các bạn nữ chơi nhảy dây, ô quan vào giờ ra chơi, thì tôi chỉ khoái chơi rượt bắt. Mấy thằng con trai ăn gian bị tôi rượt cùng đường bỏ chạy vào toilet nam. Được hai lần, đến lần thứ ba thì tôi chạy luôn vào đó túm tụi nó ra. Thầy giáo giật mình, phải giao hẹn không cho đứa nào trốn trong đó nữa.

Cứ thế, tôi làm thằng con trai thứ hai của ba mẹ cho đến một ngày tôi nhận được một tấm thiệp mời sinh nhật.
Cậu ấy có nụ cười rất hiền, học sát lớp tôi. Cậu chỉ mời một đứa con gái duy nhất là tôi. Cuối buổi tiệc, cậu dắt tôi vào phòng toàn quà là quà. Cậu khen tôi xinh gái và muốn cùng tôi mở tất cả các món quà ấy. Đó là khoảnh khắc có ý nghĩa nhất trong đời tôi.

Sau hôm ấy, tôi trở về làm đứa con gái trong sự ngạc nhiên của toàn thể quý phụ huynh và học sinh. Tôi không còn chạy, xõa tóc dài và chơi ô quan với các bạn gái. Mỗi ngày tôi đều tranh thủ cười với cậu ấy một cái vì tôi yêu cậu ấy rồi. Lúc đó tôi cũng muốn nói với cậu ấy ai-lớp-du và muốn sống bên cậu ấy trọn đời và chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Tôi vẫn cười như thế đến tận 5 năm sau. Cả khi tôi chuyển sang trường khác, thì thỉnh thoảng vẫn ghé về thăm lớp cũ để tìm mắt cậu ấy, và cười. Tôi luôn có động lực mạnh mẽ để học tốt vì cậu ấy cũng học giỏi - học sinh lớp chọn chứ bộ.  

Tôi bớt yêu khi thấy mặt cậu nổi mụn nhiều quá, và nghỉ yêu khi biết cậu thường chở một cô bé tan học về.

Tình yêu đầu đã mang đến cho tôi nhiều điều tốt đẹp, và tôi chưa bao giờ ngừng tự hào vì mình biết yêu sớm như thế.

Cháu hơn Dì là nhà có phước, nên chị bảo con nít thời nay ranh quá là tầm bậy rồi!

23.1.11

Ở trọ (1) - Thía




Tôi là gái quê mà, nên vừa đặt chân đến sài gòn thì tôi phải thuê nhà ở trọ.
Tôi thiệt may mắn, vì được thuê hẳn một phòng riêng chứ không phải ở chung với ông anh trai khó tính.

Nhà trọ tôi có 6 phòng chia làm hai dãy, trên lầu. Tầng trệt chủ nhà ở. Muốn lên lầu phải đi cầu thang xoắn. Tôi bị chóng mặt khoảng một tháng thì sau đó chạy như bay như làm xiếc để lên xuống.

Chủ nhà tôi tên Thía. Chị bả tên Thấm. Chắc sau thời gian ngất ngây vì hai cô con gái đầu là Hường và Son thì ông bố bã người rồi, nên hai cô sau mới mang cái tên không đụng hàng như vậy.

Lần đầu gặp Thía, tôi gọi là bà rồi. Dù bả chừng vừa hơn năm chục. Thía có cái nét của người đàn ông không đẹp trai, giọng bắc chua và vang ở tầm ảnh hưởng đến năng lực thính giác của một người bình thường và chửi hay như làm thơ.

Lần đầu gặp tôi, Thía thở dài cái thượt. Thía nhìn mẹ tưởng tượng tôi cũng đẹp cỡ đó, nên để dành cho cái phòng mặt tiền dễ thương cho xứng tầm. Ngờ đâu hiện thực thất vọng quá đỗi. Thía tự hào cho thuê trọ toàn đứa mặt mày sáng láng. Mà tôi thì chỉ có cái mắt kính là không tối thui. Gầy, ốm, đen, xấu và quê mùa là cách Thía thì thầm diễn tả về tôi cho hàng xóm của tôi lúc đó.

Ở được một tuần, Thía đội tôi lên đầu. Vì tôi là đứa đầu tiên chà rửa toilet và trồng hoa ở ban công. Là đứa đầu tiên coi nhà trọ như nhà mình. Đó là hồi đầu. Sau này thấy một cây làm chẳng nên non vì hàng xóm của tôi là các chuyên gia bày bừa, nên tôi nghỉ dọn. Thía đạp tôi xuống đất không thương tiếc.

Thía ham tiền và thực dụng. Cái gì Thía cũng quy ra tiền được. Nghe điện thoại bàn của Thía cũng bị tính tiền. Gọi đi thì thôi rồi, đồng hồ nhảy nhanh như ngựa. Đến đầu tháng là Thía lên thăm từng phòng từ rất sớm. Phòng nào giả vờ lơ thì từ bóng gió mát mẻ đến đuổi thẳng cổ là một khoảng cách rất ngắn.

Thía là trùm nói bậy và chửi tục. Thía nói tục như người ta thở. Mới nghe dị ứng phải biết. Nhưng nghe riết sẽ ghiền. Mấy chuyện phòng the Thía cứ oang oang nên mọi người cứ nghĩ, chắc kiếp trước Thía là má mì lầu xanh. Nhưng mấy anh chị lớn thì rất khoái, thường sà vào nghe rồi cười khả ố. Hồi đó tôi nghe thì nhăn mặt bỏ đi. Nhưng nếu là bây giờ, chắc cũng sẽ cười khả ố như thế.

Nhưng Thía rất tốt bụng. Đứa nào bệnh là có bát cháo nóng. Đứa nào có người yêu sẽ được mở rộng giờ giới nghiêm (đóng cửa nhà xe) đến nửa đêm. Đứa nào thất tình Thía vỗ về an ủi. Đứa nào có dấu hiệu bất hảo Thía sẽ trước trị tội, sau méc phụ huynh. Có Thía trông nom thì các cụ ở quê nhà yên tâm công tác rồi. Thía bảo vệ chúng tôi như bảo vệ đàn con khỏi ánh mắt không đàng hoàng của mấy thằng ba trợn đầu ngõ.

Tôi và Thía, chắc không quên nhau được.

Vì tôi là đứa duy nhất không có bồ bịch. Suốt ngày chỉ biết học và học. Có những tối  cuối tuần khi lên lầu thấy có mình tôi thui thủi, Thía tình nguyện đi chơi với tôi. Là đứa duy nhất được Thía pha sữa mang lên những khuya ôn thi mà không lấy tiền. Là đứa Thía cưng và để dành gả cho thằng cháu đẹp trai nhất họ nhà chồng ở Vĩnh Long.

Vì tôi là đứa dám nói Thía là mụ già tàn ác. Số là tôi rinh dưới quê lên một con sóc con cụt đuôi tội nghiệp để nuôi. Tôi bỏ nó vào cái lồng chim để ngoài ban công. Tôi luôn phải thuyết minh với mọi người rằng đó là con sóc cụt đuôi chớ không phải con chuột. Hằng ngày tôi cho nó ăn chuối, uống sữa và tâm tình với nó, Micheal. Ngoài việc lắng nghe tôi thì nó tiểu tiện, đại tiện rất nhiệt tình. Cái mùi đó cứ sộc thẳng vào mũi Thía và Thía thuyết phục tôi nên nghỉ nuôi cho Thía nhờ. Tất nhiên tôi không bao giờ đồng ý. Tôi vẫn tâm tình và Micheal  vẫn vô tư chế tạo mùi. Một sáng thức dậy, ra good morning thì thấy Micheal đã nằm lăn quay chết ngắc. Tôi đau buồn một chặp lâu mới để ý trong máng ăn có hạt đỏ đỏ. Sóc không phải là chuột, nhưng vẫn hoàn toàn thăng thiên với thuốc chuột. Sau khi mai táng bạn hiền ở bồn hoa thì tôi chạy một mạch xuống la khản giọng, mụ già tàn ác! Một tuần sau Thía mới làm hòa được với tôi. Sau đó ở bồn hoa mọc lên một cây hoa hồng màu cam. Đó là bông hoa hồng duy nhất thế giới có tên, Micheal.

Vì tôi là đứa làm Thía giận rung rinh răng. Một lần về quê chơi, chợt nhớ Thía quá. Tôi gọi điện giả giọng nhân viên bưu điện, bảo Thía ra nhận gấp tiền đô người thân ở Mỹ gửi về. Khỏi nói bụng Thía nhảy lambada. Vì sợ số tiền quá lớn, sợ bị cướp, Thía tháo hết các thể loại vòng vàng, hoa tai, dây chuyền, nhẫn… cất ở nhà cho yên tâm, sai anh con trai đang ốm dậy ngay chở mẹ đi lãnh đô. Thía khóa nhà cửa cẩn thận rồi mang cặp mắt gian gian đi bưu điện. Thía đã ra về tay không lòng hoang mang. Thía mang tâm trạng đó thêm gần một ngày thì chuyển thành cơn thịnh nộ gồm toàn tiếng gầm rú và chửi thề khi nghe tôi gọi điện cười hô hô chọc quê. Ngay sau đó thì tôi biết mình đùa dại rồi. Trốn luôn ở quê gần một tuần mới dám thò mặt lên. Lúc nhìn thấy tôi, Thía giận không nói nên lời. Lúc nói được thì hàm răng dưới của Thía cứ rung rinh lẩy bẩy chực rớt ra ngoài. Tôi thương quá, nói Thía giận nhiêu cũng được, đừng để rớt răng, nghen. Tôi phải ôm chân Thía năn nỉ gãy lưỡi Thía mới nguôi nguôi. Tôi tởn luôn.

Ba năm ở nhà Thía là khoảng thời gian rất bình yên trong đời tôi. Tôi vẫn thỉnh thoảng quay lại để nghe Thía chửi và hối lấy chồng.

Hôm nay nghe tiếng rao bò bía đơi, mà cứ như Bà Thía ơi… nhớ Thía quá Thía nè!


20.1.11

Sapa


Hôm nay Sapa có tuyết rơi.
100 ngày rồi, từ buổi chiều tạm biệt những con dốc dài, và hồn mình vẫn lơ lửng ở những ô ruộng bậc thang xanh mướt ấy.
Mình vẫn thích cái ý nghĩ rằng Sapa là một cô gái H’mông có nét duyên ngầm không lẫn đi đâu được. Không biết e lệ, không biết liếc mắt tình tứ, không mặc chiếc áo khoe đường cong trời ban mà quyến rũ lòng người ta đến quên cả lối về.

Lần thứ hai thăm lại nàng, mình vẫn ngơ ngẩn từng bước chân. Đây là táo rừng chát tê đầu lưỡi, đây khăn thổ cẩm cũ kỹ mà chắc nụi từng mũi thêu tay. Đây điệu khèn nồng nàn lăn theo chàng trai đang say sưa múa trong đêm chợ tình. Dù các chàng trai bé xíu không hẳn đang múa vì tình yêu dành cho các cô gái cũng… bé xíu, nhưng ít nhất cảm xúc dễ chịu hơn nhiều khi trộm thấy các em teen áo trắng phau hôn nhau sành điệu hơn người lớn ở công viên gần nhà mình.

Đôi khi mình đứng lặng rất lâu để ngắm cô gái H’mông đang chăm chú se sợi đay dệt áo. Cô ngồi đấy giữa chợ phiên đông đúc và bình thản làm công việc giản dị ấy với đôi tay thoăn thoát tước xé. Có lúc mình ước đổi lấy tất cả những xông xênh hiện đại đầy áp lực mình mang theo chỉ để được một lần khoác lên mình sự bình thản tuyệt diệu đó.

Mình đã xin một chàng trai Mèo cho theo về ngôi nhà của anh ấy một đỗi, ở sâu trong núi. Mình đã thấy những chú bé nắm tay nhau ngủ vắt vẻo bình yên trên mỏm đá. Thấy những cô bé đùa nhau trên đám cỏ non xanh, bên cạnh những chú trâu mắt lim dim ngủ. Mình đã chui vào căn nhà đất ẩm và tối, nhưng có một chỗ rất ấm cạnh bếp lửa là dành cho em bé mới sinh. Mình đã rửa mặt từ dòng nước suối đổ về từ ngọn núi cao, và té nước vào các chú vịt cứ bì bõm lội cạnh chân mình. Mình ăn măng luộc và đọt su chấm muối ớt mà nghĩ không có món nào có thể ngon hơn thế. Và mình suýt nữa thì ừ khi chàng trai Mèo lí lắc bảo đừng về, ở lại làm vợ anh nhé.

Mình đã không chịu được khi mỗi sáng ra ban công, nhìn Fansipan mờ mờ trong mây đầy khiêu khích. Mình hạ quyết tâm chinh phục đỉnh núi với sự già cỗi và rệu rã sau những ngày tháng chỉ biết có công việc. Và mình đã chửi thề rất nhiều lần cho cái quyết tâm ấy trên đường đi, vì không thể tưởng tượng được chặng đường lại khó khăn và thử thách đến vậy. Những mỏm đá chơi vơi, những đoạn đường gập ghềnh trơn trợt, những đoàn quân chuột hoành hành trong lán trại buổi đêm và không khí loãng như bóp nghẹt hơi thở của mình. Đã có lúc đứng giữa chiếc thang treo lơ lửng bên sườn núi, nỗi sợ hãi đã khiến mình muốn buông tay vịn. Có lẽ người ta có đủ thời gian để đọc một bài thơ dài trước khi thân mình chạm đến đất… Chỉ khi nghe tiếng núi rừng vọng lại khi mình đứng gào thét trên điểm cao nhất của ngọn núi, thì mình đã tin tất cả đều là thật. Rằng từ đây mình có thể làm bất kỳ điều gì. Thế là đừng khiêu khích nhau nữa nhé, Fansipan!

Mình đã len lỏi vào những ngôi làng nằm hiền lành giữa các ngọn đồi lúc chiều buông. Khói bếp ươm mắt mình cay nồng. Mình đã lội ngang dọc những con dốc dài, đi cạnh những bước chân không bao giờ vội vã của người dân phố núi. Sự yên ả níu giữ tâm hồn mình. Mình đã đi quanh bờ hồ trong phố khi đêm xuống. Ánh trăng rọi xuống mặt hồ không gợn sóng khiến lòng mình thổn thức. Mình đã bay lên rất cao cùng tiếng sáo Mông của người đàn ông mặc áo dài đen đứng nép trong vườn với khóe miệng rất duyên.

Mình đã không còn là mình, ở nơi này, Sapa.
Và buổi chiều khi xe vòng vèo xuống núi, thì mình biết một phần của trái tim mãi mãi sẽ không theo mình về nữa.
Ừ, hôm nay Sapa có tuyết rơi.

19.1.11

Duyên

 
Buông xuống đi, hãy buông xuống đi
Nắm giữ làm chi có ích gì?
Thở ra chẳng lại còn chi nữa
Vạn sự vô thường buông xuống đi!

                                                                                    (Trưởng Lão Thích Thông Lạc)


Có khi lần đầu tiên gặp một người nào đó, nói chuyện với một ai đó hoặc nhìn thấy một hình ảnh vừa hiện ra trước mắt, ta cứ ngỡ đã gặp ở đâu rồi, đã quen từ lâu lắm, và đã từng bước qua trong một giấc mơ nào đấy, thật gần gũi.
Đó là duyên.
Bởi chúng ta đã trôi lăn trong luân hồi từ thuở hồng hoang. Mỗi lần tái sinh ở một kiếp, ta đã gặp gỡ, rồi thành bạn bè, vợ chồng, anh chị em… Đừng tự chất vấn mình và đừng hỏi tại sao khi duyên đến gõ cửa nhà. Chỉ khẽ khàng đón nhận nhau, yêu thương nhau và trả nợ nhau. Sống cho đủ ngọn ngành với nhau ở một kiếp nghĩa là ta đã hoàn thành trọn vẹn sứ mệnh của mình.
Duyên tự sinh ắt duyên tự diệt.
Hợp rồi tan.
Như gom gió thành bão xé toang trời đêm loang lỗ, để biết ánh bình minh đẹp đến nhường nào.
Thì ta ơi, đừng phung phí đời mình trong cơn muộn phiền nữa mà chi. Còn chấp ngã, là ta còn tự đọa mình vào khổ đau triền miên không dứt. Bao dung và vị tha với bản thân mình, là con đường ngắn nhất để yêu thương và tử tế với tha nhân.

--------
Bão đã yên, sóng đã lặng. Ta tìm thấy bình an, nơi tim mình.

                                                                                                    

12.1.11

Miền yêu



Hổm mình về xếp tủ sách.
Cuốn sổ bìa nâu nằm lặng thinh một góc. Nó chứa đựng tâm tình và những thứ quý giá của mẹ.
Cuốn sổ kẹp một tấm thiệp làm tay ở trang cuối. Bất ngờ quá. Mình không ngờ mẹ còn giữ lại. 9 năm rồi còn gì.
Đó là một buổi sáng sài gòn mưa rả rích buồn thiu. Choàng thức dậy thấy mắt ướt sũng và tim đập đau đớn. Trong cơn ác mộng, tay mình rời xa vòng tay mẹ mãi mãi, mình gào gọi điên cuồng và bóng mẹ mờ dần… đó là giấc mơ mình không bao giờ muốn nhớ…
Bên ô cửa sổ nhạt nhòa, mình thấy nước chảy xuôi dòng. Nhớ ra những cuộc điện thoại  vội vàng về xứ mẹ không có câu nào dành cho yêu thương và nhung nhớ.
Rồi nghĩ, nếu không có ngày mai, người đàn ông mắt hí và người phụ nữ có nụ cười buồn đó có biết mình yêu thương họ đến nhường nào…
Lá thư đầu tiên và duy nhất vậy là đã được 9 tuổi rồi…
9 năm từ ngày nước biết chảy ngược dòng…

Miền yêu

Một sớm mai con giật mình tỉnh giấc
Mắt ướt nhòa sau giấc mộng không tên
Bởi niềm hạnh phúc khi mẹ vẫn kề bên
Vẫn âu lo – dù con chẳng còn nhỏ bé…

Đã bao lần muốn nói cùng ba mẹ
Những lời yêu thương nồng ấm từ trong tim
Cứ ngập ngừng mãi… để rồi lặng im
Cử chỉ cũng vụng về… chỉ mong ba mẹ hiểu…

Nhớ ngày xưa… thuở nhà mình túng thiếu
Cơm, áo, gạo, tiền… bao nỗi khó khăn
Mẹ vẫn không quên chăm chút từng bữa ăn
Lo cho đàn con cả những điều nhỏ nhất

Con lớn khôn rồi, mẹ vẫn chưa thôi thao thức
Nhớ thương hoài hai đứa ở phương xa
Bơ vơ quá… một mình nơi đất lạ
Cạm bẫy đời giăng từng bước con đi…

Nhưng mẹ ơi! Chớ lo lắng làm chi
Nghị lực sống – chiếc gương ba mẹ đấy
Con sẽ vượt qua, dẫu gian nan là vậy
Cố gắng hết mình – như ba mẹ ngày xưa!

Uhm… nếu kiếp sau được sinh ra lần nữa
Vẫn mong được đầu thai ở nhà mình
Để dẫu cuộc đời chẳng có ánh bình minh
Con vẫn được ấp ôm trong tình yêu thương của ba mẹ!

10.1.11

Biển và gà con




Biển sẽ không còn sóng
Nếu biển hiểu một điều
Từ khi sóng xô tan lâu đài cát…
… dã tràng hóa điên…
                                (st)


Xa lắm rồi, những ngây ngô ngày cũ…

Biển ơi!
Đã có lần một mình trước biển, em nghe dòng nước mặn chát chảy quanh đôi mắt mình. Vốn đã nhỏ bé, em thấy mình càng trở nên đơn côi khi chỉ có tiếng sóng ầm ì rủ rê em đi cùng chúng. May mà em còn nợ cuộc đời này nhiều quá, biển ạ!
Lúc đó, em thầm ước:
Ước có ai đó nói với em rằng tình yêu có thể tiếp quản tâm hồn ta nhiều đến vậy, hẳn em đã không treo ngược bông hồng tỏ tình ngày đó, để mong nó cũng bất tử như tình yêu tụi mình…
Ước có ai đó nói với em rằng gió phía trời kia mạnh đến mức có thể thổi tung ánh lửa từ trái tim non nớt, hẳn em đã không đi dọc sân bay ngày ấy mà nhủ lòng, em chờ…
Ước có ai đó nói với em rằng hạnh phúc và khổ đau chia đều trong mỗi phút giây khi yêu một người, hẳn em đã giành lấy tất cả phần mệt mỏi ấy và thôi không làm anh lo lắng nhiều thế. Bởi vì anh xa quá… lại chỉ có một mình… và vì em cần thấy anh yêu đời, biết không?
Ước có ai đó nói với em rằng có những quyết định mà khi được đưa ra cũng gây bàng hoàng như một tiếng sét, hẳn lúc ấy em đã không hoảng sợ và bỏ chạy như một người điên. Mà cũng không chắc bây giờ em đã tỉnh, biển à!
Ước có ai đó nói với em rằng tha thứ cho người cũng là tha thứ cho mình, hẳn em đã để yên bàn tay em trong bàn tay anh dịu dàng, cái ngày anh quay trở lại cùng lời hứa sẽ không làm em đau lần nữa…
Ước có ai đó nói với em rằng  trong mỗi người chỉ có một người thôi, hẳn em đã biết tin và cho em, cho biển một cơ hội...
Nếu bụt bảo em tham lam quá, và chỉ cho một điều thôi, thì em sẽ trả lời ngay: ước thời gian quay trở lại…
Em không hối tiếc đã quen anh ngày xa xôi ấy, nhưng nếu có thể làm lại từ đầu thì vẫn tốt hơn…
Và em sẽ không buông biển ra như thế…

Gà con của anh!
Anh có nhiều điều ước hơn cả em, nhưng anh không cần Bụt. Vì anh biết chỉ có em mới làm cho chúng trở thành sự thật mà thôi.
Anh từng ước mơ có ai đó xuất hiện để anh thấy ngày cũng có thể trôi nhanh như một tíc tắc. Và em đã đến cùng những nụ cười, sẻ chia… làm anh quên mất đêm là dành để ngủ, vì anh mải đi tới đi lui mong trời sáng, để được gặp em – Điều ước đã thành sự thật!
Anh từng ước mơ em gật đầu đồng ý cái ngày anh dùng hết can đảm mà thổ lộ, rằng em đã khiến anh xao động đến thế nào. Anh sợ mình vội vàng, sợ mình nông nổi mà thành hời hợt trước em. Anh sợ mình bước không nổi nếu ai đó nói một chữ “không”… Thế mà mắt em long lanh, rất long lanh – Điều ước đã thành sự thật!
Anh từng ước mơ cùng em đi dạo trên biển và ngắm ánh sao đêm giăng khắp bầu trời. Và cái ngày em tung tăng đùa sóng dọc bờ biển để mặc gió cuốn tóc tung bay, anh mong phút giây ấy sẽ là vĩnh cửu… Điều ước đã thành sự thật!
Anh từng ước mơ khoảng cách chỉ làm lớn thêm tình yêu chúng mình. Anh không thấy mình đi xa. Những con chữ thay em chăm sóc tâm hồn anh. Anh hạnh phúc khi biết có em yêu anh nhiều hơn từng ngày – Điều ước đã thành sự thật!
Và giông tố đến trong đời khi em không còn là Bụt, gà con ạ!
Anh từng ước mơ em sẽ lắng nghe, sẽ hiểu cho sự lựa chọn của anh. Sẽ tin và cho anh thời gian. Nhưng sao em không còn ở đó, em quay đi vội vàng mà không cho anh cả cơ hội giải thích. Chưa bao giờ anh thấy cô độc thế… Anh không nhớ anh đã sống như thế nào để vượt qua những ngày ấy, những ngày em xa anh. Càng không thể quên những đêm lạnh buốt giá chạy vào rừng vắng chỉ để gọi tên em, và khóc. Thấy không gà con, anh từng yếu đuối đến thế. Anh không còn sức mạnh khi thiếu mất chiếc xương sườn là em bên mình. Và rồi anh đã không chọn con đường ấy, con đường không có em. Anh tin mình sẽ đuổi kịp em ở con đường cũ, con đường tụi mình  cặm cụi vẽ cùng nhau ngày xưa. Anh luôn nhắc mình sống tốt để chờ ngày về với gà con!
Anh từng ước mơ em sẽ ở đấy với tấm lòng bao dung, dang rộng vòng tay đón anh trở về cùng sự tha thứ. Nhưng ngày em bỏ lại anh đứng nhìn theo dáng đi lạnh lùng, anh biết nỗi đau kia đã làm tắt mất ngọn lửa cho anh, khiến những gì từ trái tim anh cũng thành vô duyên mất rồi…
Em vẫn bước đi, chỉ là không cần anh bên cạnh nữa thôi…
Anh không quên em được….
Anh phải làm gì, để lại có em, gà con?

.........
Người ta luôn không biết mình có gì cho đến khi mất nó!

8.1.11

Áo cưới


Áo của mẹ, 30 năm rồi.
Rất giản dị, không hoa văn, không pha lẫn thêm một sắc nào khác.
Mẹ chưa từng mang ra cho mình xem cho đến khi mình tự tìm thấy và mân mê trên tay hàng giờ.
Mình nhớ đến tấm hình mẹ bước bên ba, khép nép tà áo đỏ, vương miện trên đầu và vành môi tươi sáng một nụ cười. Đó là nụ cười của nắng sớm.
Mình tưởng tượng đến hình ảnh đã có thể xảy ra một năm về trước. Có lẽ mình cũng sẽ khép nép tà áo đỏ bên Người, hoa cài trên tóc và cười thật nhiều. Nhưng đó chưa hẳn là nụ cười của nắng sớm, vì mình chưa bao giờ thích màu đỏ, chưa bao giờ thích sự áp đặt. Và có lẽ Người chưa bao giờ hiểu mình đủ để đi xa như thế.
Rồi mình mặc áo cưới của mẹ. Như mặc cả thời thanh xuân và ôm ấp giấc mơ viên mãn của đời mẹ.
Mình nghe lao xao tiếng chúc mừng, nghe cả giọt nước mắt lén rơi xuống của ngoại tiễn con gái xa bờ tìm bến đục, bến trong. Mình nghe tiếng khúc khích cười hồn nhiên của mẹ  rớt phía sau cửa chiếc xe đón dâu. Nghe cả tiếng hạnh phúc của mẹ nhảy xổ sang người đàn ông sẽ đi bên mẹ suốt đời và hai sinh linh bé bỏng sắp hình thành.
Chưa ai nói với mình, mặc chiếc áo đỏ ấy là mặc cả một số phận. Và chỉ có trái tim bao dung, quả cảm và hi sinh mới có thể mặc chiếc áo ấy với nụ cười tươi sáng mình từng thấy.
Một sáng nọ, mình đã ướm lên mình sắc đỏ và hỏi lòng, trái tim đã đủ lớn để nuôi dưỡng một nụ cười như nắng sớm hay chưa?


6.1.11

Bà Tám

Bả ngủ ngoài đường 3 năm nay rồi.

Lúc mình dọn về, bả nói gọn lỏn, làm hàng xóm mới nghen. ủa, nhà chị đâu. Nè. Bả chỉ cái ghế xếp dựng trước thềm nhà mình.

Mấy đêm đầu ở nhà mới, mình không ngủ được. Tháng 7 âm mưa dầm dề. Mưa át tiếng ho húng hắng của bả. Mình lao xao xuống gọi bả vào nhà, ngủ ở nhà để xe cũng được, đi mà, thôi, quen rồi cưng.

Có đêm mình lọ mọ xuống cầu thang, ngó ra ngoài thấy dáng co ro, khói thuốc tan vào mưa, mình lên nằm, giấc mơ nhòa nhòa…

Hồi đó nó là sinh viên mà, chị đi làm bên New World chớ đâu. Nó nhỏ xíu, mặt thư sinh non choẹt mà theo chị suốt. Chị có bầu mấy tháng má nó qua dắt về ở, thôi cưới xin gì, mắc cỡ bỏ mẹ. Lúc gần đẻ, nhỏ tình đầu của nó tới nhà chơi thấy chị, hỏi, nó ừa bà chị dưới quê lên ở nhờ. Đêm đó mắt chị cay lắm kìa. Rồi ôm bụng về nhà má. Con nhỏ được gần năm thì nó cưới nhỏ tình đầu. Vậy là xa, tới giờ.

Má nợ tụi nó hồi nào hổng biết, một bữa ra đường ở hết như vầy, mà con nhỏ còn đỏ hỏn. Má nằm ngoài ngõ để bán cà phê sáng sớm, mình không làm gì được, ở trong này cho yên.


----------

Bả ngủ ngoài đường 3 năm nay rồi. 3 năm từ cái ngày đi tù về.

Bán “hàng” kiếm cho nhiều tiền chớ chi. Hồi đó làm gì cũng bữa đói bữa no. Mà xóm này ai cũng bán, cũng tù hết, chị là nhẹ nhất rồi, có 7 năm chớ mấy.

Vô trỏng sống sướng nè, không ai khinh mình. Ngoài này không có con, có má, thì chị không ra đâu nghen. Lâu lâu con nó tạt qua ngó mình cái là đủ rồi. Có lúc nó nói trỏng lỏng, gọi chị bằng bà, gọi vợ ba nó là mẹ mà ước gì nó xát muối ruột mình chắc dễ chịu hơn.

Xin vào trại nghen. Thôi không đi đâu hết, đợi hết năm nay nó qua bển với bà nội thì chị để ông Trời mang đi luôn. Đằng nào cũng không thể chờ đến lúc gặp lại nó. Giờ ngũ tạng nát bét rồi, gần má ngày nào thì gần.

----------

Bả ngủ ngoài đường 3 năm nay rồi.

Tối choàng tỉnh giấc nghe bước chân bả tới lui. Đêm yên tĩnh quá, thấy mình lơ thơ như bóng ma, nhớ nhớ nhiều thứ nổ tung cái đầu. Ban ngày bả ngủ suốt, ngủ say như con trẻ được ru bởi những tiếng ồn ào, hỗn loạn nhưng biết mình không cô đơn.

1h30 sáng… bả vẫn tới lui…

Lúc dọn về, mình tặc lưỡi, già cả, gần 60 mà không có mái nhà che nắng mưa.

Hôm nay vừa biết, bả mới 40.

Vì bả ngủ ngoài đường 3 năm nay rồi.

Nghiệp.


(không biết tên thật, sau nhiều lần nghe thì thào những câu chuyện không đầu không cuối, mình gọi bả là Bà Tám)

5.1.11

Tặc lưỡi


À cái phép lịch sự tối thiểu của con người trước bất kỳ hành động thiện chí nào của người khác dành cho mình là nói được hai chữ “Cảm ơn!”.
Với một số  người, nó quá khó, giống như nhiệm vụ bất khả thi!! Chán!
Không phải hẹp hòi, nhưng tự nhiên cái bụng nó thở dài, than…
…em tưởng giếng nước sâu em nối sợi gầu dài
ai ngờ giếng nước cạn em tiếc quài sợi dây…


4.1.11

Chay



Mùng một mà.
Mình nghỉ ăn chay 4 năm rồi.
Hồi xưa mình nguyện cái gì vậy cà, mà đều đặn mỗi tháng ăn 4 ngày. Túc tắc được 6 năm chớ ít đâu.
Từ hồi biết ăn thịt người thì mình không tịnh khẩu được nữa.
Có lần chưa xa, mình hứa với Phật ăn chay một tháng tạ ơn Người. Được ba tuần, mặt mình xanh như tàu lá, đi đứng phất phơ như con ma, rồi lăn đùng ra giữa nhà, xỉu. Mình tởn rồi, không kiêng được thịt người thì đừng dại dột hứa lung tung.
Giờ mình ra ngõ, đóng cửa vườn hồng, rồi vào nhà sắp mấy hũ chao lên kệ bếp chào đón tháng ngày chay tịnh sắp tới.
Đợi thư thả, mình xách xe đạp vòng vòng, hót lanh lảnh: “ai thịt người bán hônnnn?”

3.1.11

Hallelujah


Trong kinh thánh, đó là lời cảm tạ Chúa.
Dù là kẻ ngoại đạo, chị luôn tin có Chúa trên trời cao. Chúa bảo ai sinh ra cũng được ban tặng một quyền năng rất lớn. Nếu có người dùng quyền năng của mình để đem đến hạnh phúc cho người khác, thì cũng luôn có kẻ đem quyền năng ấy hủy diệt  tâm hồn và cuộc sống của đồng loại.
Truyền rằng, vua David trộm nhìn nàng Bathesta tắm và đem lòng khao khát. Nàng có thai cùng vua khi Uriah - chồng nàng đang chiến đâu ở chiến trường. Uriah bị bỏ rơi theo lệnh David khi chàng khước từ việc quay về để nhận trách nhiệm cho tội lỗi của vua. Chàng đã hi sinh trong một cuộc chiến.
David cưới Bethesta làm vợ và hành động đó làm Chúa trời phiền lòng. Đứa trẻ vừa sinh ra đã ốm nặng và qua đời ngay sau đó.
Chà đạp lên đạo đức và hạnh phúc của người khác là cách tốt nhất mang đến bất hạnh cho mình.
Hallelujah, cảm tạ Chúa đã ban em xuống đời để gieo rắc nụ cười và hạnh phúc mỗi nơi em đi qua. Đó là quyền năng cao quý mà em phải trân trọng và sống xứng đáng.
Happy birthday, my dearest Mino!




(à vì lý do kỹ thuật, đeo tai nghe vào nhỉ!)

Cụ tình địch



Vì họ từng là một cặp, nàng và chàng-trai-của-ngày-hôm-qua của tôi.
Nàng là cô “Thị Nở xinh đẹp” của chàng những ngày tươi đẹp ấy. Bát cháo nóng hổi lúc chàng ốm là tia lửa cuối cùng khiến tình yêu nơi họ bùng cháy.
(ai chà, sao viết xong cái chữ bùng cháy thấy khó chịu quớ).
Rồi nàng trở thành cô-gái-của-ngày-hôm-qua của chàng. Lý do cũng mù tịt như lý do chàng cho tôi vào dĩ vãng.
Lần đầu gặp nhau khi nàng tình cờ thấy cặp-chúng-tôi đang hạnh phúc cười với mây với gió.
Nụ cười nàng buồn (vì nàng đang buồn thiệt). Tôi rất vô tư không để ý ánh mắt họ lúc ấy trao nhau thế nào. Nhưng buổi tối đưa tôi về, chàng lặng im không nói.
Tôi đã không thấy mình có xúc cảm lạ nào như tât nhiên phải thế, nhưng có những điều rất lạ kết nối tôi và nàng. Tôi vui vì ít ra “Thị Nở” phải vậy mới xứng tầm chớ, không “tóc vàng hoe” tí nào.
Những lần giận nhau, chàng tìm về nàng sẻ chia. Nàng đưa chúng tôi về với nhau. Ơ, lạ chưa? Là tôi thì túm ngay về phía mình đi chứ, thế nên, tôi yêu nàng luôn rồi.
Có lần tôi nói với chàng trai của mình, nếu có một ngày tôi chết đi (hết sức giả tưởng thôi nhé), tôi chỉ yên tâm nếu có nàng chăm lo cho chàng. Chàng mơ màng vậy hả, vậy hả. Ừ, nàng mà làm vợ là số một rồi. Nhưng tôi sực tỉnh trừng mắt kéo chàng về thực tại ngay, tôi cũng là số một theo một góc nhìn hết sức lạc quan chứ bộ.
Nàng có lý tưởng cao, nàng vẫn một mình, và mắt nàng vẫn buồn. Nhưng nàng mạnh mẽ hơn bất cứ gã trai nào tôi từng biết.
Ngày nàng quyết lòng thả cuộc đời mình vào xứ sở chuột túi, tôi không đưa tiễn. Chúng tôi chỉ nói về những điều hạnh phúc, về tương lai sáng lạn và về chàng trai trong mơ của nàng.
Cuộc sống xứ người không ngọt ngào với nàng. Cô đơn, lạc lõng và tự lực trong mọi chuyện. Nếu tôi phải mang chiếc giày của nàng, tôi không nghĩ mình chịu được chừng ấy khó khăn. Mà nàng cũng cầu toàn và đòi hỏi ở bản thân mình nhiều quá cơ. Nàng phải để cho nó thở, yêu thương và cho nó thời gian để thích nghi chứ.
Nàng đã nâng đỡ tinh thần tôi khi tôi lê lết với vết thương tỉnh thức của mình. Nàng giúp tôi lựa chọn cách nghĩ để bước tiếp với con tim rộng mở.
Thị Nở ơi, yêu nàng lắm rồi, như yêu đóa tường vy cánh mỏng hồng hồng trong vườn nhà đầy nắng ấy.


2.1.11

Sand


Nghĩa là cát.
Vì là cát, nên không ai nắm giữ được.
Cái kiểu lập luận rất cá tính ấy đã hút lấy tôi và chúng ta thành bạn.
Chỉ là trò chơi của nhưng con chữ, là tiếng nói giọng cười qua điện thoại cách xa hàng ngàn cây số, nhưng một tình bạn sâu sắc đã lớn nhanh như ngọn cỏ sau mưa.
Tôi còn nhớ những đêm thức đến gần sáng mà tỉ tê và hí hố. Những sáng bị lôi cổ dậy kể cho nghe chuyện lăn lộn kiếm sống chốn quê người. Xót xa và thương bạn quá đỗi, nhưng trên hết vẫn là sự khâm phục nghị lực của đứa con miền trung nắng gió.
Lần gặp nhau đầu tiên và duy nhất cho đến mãi bây giờ vẫn vẹn nguyên sau từng ấy năm. Sơ mi trắng, kiệm lời. Nhưng giọng nói thì không thể khác – ấm và trầm.
Sẻ chia thưa dần. Bạn trở về và lao vào cuộc sống. Khoảng cách không còn nhưng không gian và thời gian dành cho tình bạn đã bị nhiều thứ việc và thứ tình khác xen vào.
Để rồi hôm nay nhận ra bạn vẫn luôn ở đấy, lắng nghe, thấu hiều và là chỗ dựa không thể tin cậy hơn.
70.000 kết quả khi tìm lại món quà nhỏ ngày xưa viết tặng bạn. Cứ nghĩ gió đã cuốn đi đâu mất, nhưng nó đã được mang đi gieo trồng ở khắp nơi. Đó là sức lan tỏa đặc biệt của một tình bạn chân thành mà cả tôi và bạn đều không thể tưởng tượng được, phải không?
Đọc lại mà thấy rưng rưng. 6 năm rồi. Thời gian có thể trôi, nhưng nhiều thứ đã ở lại, thật lâu, Sand nhỉ?
------------
VÌ CHÚNG TA QUAN TRỌNG CHO NHAU
Bạn thường bảo tôi là kẻ rắc rối, ưa chuyện và...lãng nhách.
Tôi thường bảo bạn là kẻ bướng bỉnh, khô khan và...lãng xẹt.
Chúng ta thường bảo nhau thật điên khùng khi cố giải bài toán: "Nên tiếp tục không?"....Tối qua nghĩ đỏ cả tóc tôi đã tìm ra đáp án rồi đây _ rằng: "Có! Vì chúng ta quan trọng cho nhau! " . Không tin à? tôi chứng minh cho xem này:

1) Chúng ta cùng ngắm nghía bông hoa thủy tinh này vào một ngày rất đặc biệt, nhớ không? Tôi chưa từng chủ động vỗ vai ai, thế mà tôi đã làm điều đó với bạn! Chúng ta cùng từ chối chọn thời gian và địa điểm cho lần hẹn tiếp theo. Nhưng mỗi khi tôi đến thì bạn luôn ở đấy và tôi biết đó không chỉ là sự tình cờ ...
Vì chúng ta quan trọng cho nhau!

2) Chúng ta đều ghét bỏ sự thua cuộc và tôn thờ sự chiến thắng. Chúng ta tin vào khả năng thay đổi người khác của mình đến nỗi không ai dám nghĩ mình là kẻ thua cuộc. Càng không dám nhận mình là người chiến thắng _ bởi đâu có ai muốn hạ gục đối phương! "Đau hắn, tội nghiệp!"
Chà, rắc rối quá hả? Rốt cuộc ai thắng, ai thua? Thôi, rạch ròi mà làm chi khi tay bắt, nick mừng cả rồi, nhỉ!
Túm gọn là thế này, Vì chúng ta quan trọng cho nhau!

3) Tôi ghét ghê cái giọng "đặc sản" của bạn, vùng đất "hiếm người tốt" nơi bạn sinh ra, và cả những sở thích "quái chiêu" bạn có... Trời ạ! tôi không thích tất cả những gì thuộc về bạn _ Thế mà tai tôi vẫn muốn nghe bạn nói thật nhiều, mắt tôi vẫn muốn xem phong cảnh quê bạn và thỉnh thoảng tôi vẫn cười bọn con trai vì họ có những sở thích không giống bạn ?!?
Bạn cũng chẳng ưa bọn con gái nam tính đùng đùng như tôi, lý sự cùn như tôi, "chẳng hiểu gì về điện mà cũng đòi sửa ống nước" như tôi, và cả không biết mắc cỡ như tôi...Thế mà mãi vẫn chưa thấy bạn rời xa tôi, ít nhất là cho đến lúc này!
Quái thế nhỉ?
À, là vì chúng ta quan trọng cho nhau!

4) Người ta thường dùng hai chữ "hiểu nhau" để diễn tả một một mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng tôi thì chẳng biết gì về hai chữ ấy cả. Tôi chỉ biết rằng bạn có thể làm tôi cười dù nước mắt đang vòng quanh, bạn gỡ hộ tôi những nút thắt khó chịu tôi mắc phải, bạn lắng nghe tôi ngay cả khi tôi nói những điều nhảm nhí nhất! Bạn làm tôi nhẹ hẫng chỉ bằng một câu nói: "Khi bạn có chuyện tôi thấy như tôi có chuyện vậy!"
Tôi tự hỏi _ tôi có cần cho bạn? Tôi cũng không biết nốt. Chỉ muốn nói với bạn rằng: "Mỗi khi bạn có chuyện tôi cũng thấy như tôi có chuyện vậy! " . Này này, đừng có bảo tôi bắt chước đấy, chỉ vì cảm giác giống nhau thì cách diễn đạt cũng giống nhau thôi.
Và còn vì chúng ta quan trọng cho nhau!

5)
6)
7)
...........
Có ai đó nói rằng, khoảng cách xa nhất không phải là sống và chết, mà là ở gần nhau lại không hiểu nhau.
Còn tôi nói rằng, khoảng cách gần nhất không phải là một đốt ngón tay, mà là nụ cười trong mắt khi nghĩ về nhau.
Thế nên, dẹp cái thời gian và khoảng cách kia sang một bên đi nhé _ Biết vì sao không?
VÌ CHÚNG TA QUAN TRỌNG CHO NHAU!!!
------------
Cảm ơn nhé, bạn hiền! Vì tất cả chứ không phải chỉ vì chúng ta quan trọng cho nhau đâu.