Tôi là gái quê mà, nên vừa đặt chân đến sài gòn thì tôi phải thuê nhà ở trọ.
Tôi thiệt may mắn, vì được thuê hẳn một phòng riêng chứ không phải ở chung với ông anh trai khó tính.
Nhà trọ tôi có 6 phòng chia làm hai dãy, trên lầu. Tầng trệt chủ nhà ở. Muốn lên lầu phải đi cầu thang xoắn. Tôi bị chóng mặt khoảng một tháng thì sau đó chạy như bay như làm xiếc để lên xuống.
Chủ nhà tôi tên Thía. Chị bả tên Thấm. Chắc sau thời gian ngất ngây vì hai cô con gái đầu là Hường và Son thì ông bố bã người rồi, nên hai cô sau mới mang cái tên không đụng hàng như vậy.
Lần đầu gặp Thía, tôi gọi là bà rồi. Dù bả chừng vừa hơn năm chục. Thía có cái nét của người đàn ông không đẹp trai, giọng bắc chua và vang ở tầm ảnh hưởng đến năng lực thính giác của một người bình thường và chửi hay như làm thơ.
Lần đầu gặp tôi, Thía thở dài cái thượt. Thía nhìn mẹ tưởng tượng tôi cũng đẹp cỡ đó, nên để dành cho cái phòng mặt tiền dễ thương cho xứng tầm. Ngờ đâu hiện thực thất vọng quá đỗi. Thía tự hào cho thuê trọ toàn đứa mặt mày sáng láng. Mà tôi thì chỉ có cái mắt kính là không tối thui. Gầy, ốm, đen, xấu và quê mùa là cách Thía thì thầm diễn tả về tôi cho hàng xóm của tôi lúc đó.
Ở được một tuần, Thía đội tôi lên đầu. Vì tôi là đứa đầu tiên chà rửa toilet và trồng hoa ở ban công. Là đứa đầu tiên coi nhà trọ như nhà mình. Đó là hồi đầu. Sau này thấy một cây làm chẳng nên non vì hàng xóm của tôi là các chuyên gia bày bừa, nên tôi nghỉ dọn. Thía đạp tôi xuống đất không thương tiếc.
Thía ham tiền và thực dụng. Cái gì Thía cũng quy ra tiền được. Nghe điện thoại bàn của Thía cũng bị tính tiền. Gọi đi thì thôi rồi, đồng hồ nhảy nhanh như ngựa. Đến đầu tháng là Thía lên thăm từng phòng từ rất sớm. Phòng nào giả vờ lơ thì từ bóng gió mát mẻ đến đuổi thẳng cổ là một khoảng cách rất ngắn.
Thía là trùm nói bậy và chửi tục. Thía nói tục như người ta thở. Mới nghe dị ứng phải biết. Nhưng nghe riết sẽ ghiền. Mấy chuyện phòng the Thía cứ oang oang nên mọi người cứ nghĩ, chắc kiếp trước Thía là má mì lầu xanh. Nhưng mấy anh chị lớn thì rất khoái, thường sà vào nghe rồi cười khả ố. Hồi đó tôi nghe thì nhăn mặt bỏ đi. Nhưng nếu là bây giờ, chắc cũng sẽ cười khả ố như thế.
Nhưng Thía rất tốt bụng. Đứa nào bệnh là có bát cháo nóng. Đứa nào có người yêu sẽ được mở rộng giờ giới nghiêm (đóng cửa nhà xe) đến nửa đêm. Đứa nào thất tình Thía vỗ về an ủi. Đứa nào có dấu hiệu bất hảo Thía sẽ trước trị tội, sau méc phụ huynh. Có Thía trông nom thì các cụ ở quê nhà yên tâm công tác rồi. Thía bảo vệ chúng tôi như bảo vệ đàn con khỏi ánh mắt không đàng hoàng của mấy thằng ba trợn đầu ngõ.
Tôi và Thía, chắc không quên nhau được.
Vì tôi là đứa duy nhất không có bồ bịch. Suốt ngày chỉ biết học và học. Có những tối cuối tuần khi lên lầu thấy có mình tôi thui thủi, Thía tình nguyện đi chơi với tôi. Là đứa duy nhất được Thía pha sữa mang lên những khuya ôn thi mà không lấy tiền. Là đứa Thía cưng và để dành gả cho thằng cháu đẹp trai nhất họ nhà chồng ở Vĩnh Long.
Vì tôi là đứa dám nói Thía là mụ già tàn ác. Số là tôi rinh dưới quê lên một con sóc con cụt đuôi tội nghiệp để nuôi. Tôi bỏ nó vào cái lồng chim để ngoài ban công. Tôi luôn phải thuyết minh với mọi người rằng đó là con sóc cụt đuôi chớ không phải con chuột. Hằng ngày tôi cho nó ăn chuối, uống sữa và tâm tình với nó, Micheal. Ngoài việc lắng nghe tôi thì nó tiểu tiện, đại tiện rất nhiệt tình. Cái mùi đó cứ sộc thẳng vào mũi Thía và Thía thuyết phục tôi nên nghỉ nuôi cho Thía nhờ. Tất nhiên tôi không bao giờ đồng ý. Tôi vẫn tâm tình và Micheal vẫn vô tư chế tạo mùi. Một sáng thức dậy, ra good morning thì thấy Micheal đã nằm lăn quay chết ngắc. Tôi đau buồn một chặp lâu mới để ý trong máng ăn có hạt đỏ đỏ. Sóc không phải là chuột, nhưng vẫn hoàn toàn thăng thiên với thuốc chuột. Sau khi mai táng bạn hiền ở bồn hoa thì tôi chạy một mạch xuống la khản giọng, mụ già tàn ác! Một tuần sau Thía mới làm hòa được với tôi. Sau đó ở bồn hoa mọc lên một cây hoa hồng màu cam. Đó là bông hoa hồng duy nhất thế giới có tên, Micheal.
Vì tôi là đứa làm Thía giận rung rinh răng. Một lần về quê chơi, chợt nhớ Thía quá. Tôi gọi điện giả giọng nhân viên bưu điện, bảo Thía ra nhận gấp tiền đô người thân ở Mỹ gửi về. Khỏi nói bụng Thía nhảy lambada. Vì sợ số tiền quá lớn, sợ bị cướp, Thía tháo hết các thể loại vòng vàng, hoa tai, dây chuyền, nhẫn… cất ở nhà cho yên tâm, sai anh con trai đang ốm dậy ngay chở mẹ đi lãnh đô. Thía khóa nhà cửa cẩn thận rồi mang cặp mắt gian gian đi bưu điện. Thía đã ra về tay không lòng hoang mang. Thía mang tâm trạng đó thêm gần một ngày thì chuyển thành cơn thịnh nộ gồm toàn tiếng gầm rú và chửi thề khi nghe tôi gọi điện cười hô hô chọc quê. Ngay sau đó thì tôi biết mình đùa dại rồi. Trốn luôn ở quê gần một tuần mới dám thò mặt lên. Lúc nhìn thấy tôi, Thía giận không nói nên lời. Lúc nói được thì hàm răng dưới của Thía cứ rung rinh lẩy bẩy chực rớt ra ngoài. Tôi thương quá, nói Thía giận nhiêu cũng được, đừng để rớt răng, nghen. Tôi phải ôm chân Thía năn nỉ gãy lưỡi Thía mới nguôi nguôi. Tôi tởn luôn.
Ba năm ở nhà Thía là khoảng thời gian rất bình yên trong đời tôi. Tôi vẫn thỉnh thoảng quay lại để nghe Thía chửi và hối lấy chồng.
Hôm nay nghe tiếng rao bò bía đơi, mà cứ như Bà Thía ơi… nhớ Thía quá Thía nè!