À, bạn là tình yêu đầu tiên và mãi mãi của mình.
Có lẽ ban đầu bạn chẳng yêu mình mấy. Bạn chưa chuẩn bị để chấp nhận mình là một phần cuộc sống của bạn cho đến khi mình xuất hiện. Vả lại, mình xấu quá. Từ “gỗ” đến “nước sơn” đều khiến bạn thất vọng, tràn trề.
Bạn thường trút giận lên mình khi bực bội hoặc mệt mỏi vì áp lực cơm áo gạo tiền. Đối với bạn, “mè nheo” là một động từ không được phép tồn tại, nên mình mất luôn cái quyền “nhõng nhẽo” mà mình nghĩ mình hiển nhiên phải có được. Mình phải tự lực từ những điều nhỏ nhất.
Mình cứ nghĩ, bạn chả yêu gì mình.
Chỉ có thời gian mới giúp mình hiểu, mình không chỉ được yêu. Mình quan trọng với bạn hơn mình có thể nghĩ.
Tuổi trẻ của bạn lấp đầy bởi tủi hờn và tuyệt vọng. Vì thế, bạn không mơ mộng và ảo tưởng. Bạn thực tế đến khô cứng. Bạn gói tâm hồn đa sầu đa cảm vào một nơi rất sâu, để vươn lên và bước đi đầu ngẩng cao. Bạn luôn muốn mình sống thế nào để không bị đời khinh khi và chà đạp. Bạn muốn mình hiểu, trong hoàn cảnh nào cũng phải giữ lòng tự trọng, tối đa.
Hạnh phúc của bạn là miếng cơm mình ăn và giấc ngủ say mình có. Là niềm vui với những thành công nhỏ bé, của mình. Là sự trưởng thành và khả năng đứng vững trên đôi chân, của mình. Là hạnh phúc, của mình.
Bao nhiêu ngày mình rời tay bạn tìm về chốn phồn hoa này, là bấy nhiêu lo lắng, thổn thức và mỏi mòn bạn mang theo.
Trong khi mình vẫy vùng với tuổi trẻ và thể hiện bản thân thì tóc bạn rủ nhau đổi sang trắng. Mình trưởng thành bao nhiêu, bạn bạc đầu bấy nhiêu.
Những lần bươn bả đến thăm mình, bạn khiến mình phát cáu vì cứ lăng quăng chuyện áo cơm. Bạn sợ mình thiếu thốn, bạn xót xa và dấu nước mắt vào lòng.
Bạn chưa bao giờ ngăn cản mình quyết định cuộc sống riêng. Mình háo thắng nghĩ rằng bạn bất lực trước cá tính mạnh mình có. Nhưng rồi mình hiểu. Đó chỉ có thể là tình yêu quá lớn lao bạn dành cho.
Khi mình yêu và muốn cưới môt người, bạn bàng hoàng. Bạn không đủ lòng tin để trao mình cho một bờ vai khác. Nhưng bạn cần thấy mình hạnh phúc vì yêu và được yêu. Bạn đã gạt qua tất cả lo âu và ám ảnh để chào đón ngày trọng đại đó cùng mình.
Khi tình yêu tan vỡ, mình đau đớn. Bạn phát điên. Bạn sợ mình không vượt qua được, bạn sợ mình nghĩ tầm bậy. Bạn sợ mất mình…
Trong cơn vật vã, mình xua đuổi và làm bạn tổn thương. Mình chưa bao giờ thôi hối tiếc vì điều đó.
Đã có lúc mình thấy tâm hồn chúng ta chạm được vào nhau.
Là khi bạn cho phép mình bước vào khoảng trời riêng của bạn với tất cả những nỗi niềm sâu kín.
Là khi bạn ôm đàn ngồi ở bậc thềm lộng gió.
Là khi bạn hát những bản tình ca khi ngắm đóa hoa vừa bung cánh.
Là khi bạn yêu cây cỏ như yêu đứa con bé bỏng yếu ớt.
Là khi bạn chọn màu áo sặc sỡ thay cho những màu tối. Bạn không thích già nua.
Ừ thì không già nua. Người ta chỉ già khi tâm hồn không còn trẻ trung nữa.
Mà tâm hồn bạn thì thật đẹp và rộng lớn, nó không có tuổi.
Rồi bạn sẽ giã từ những thân quen, những bình yên và những bạn bè thương mến để đến chốn phồn hoa này.
Vì bạn không muốn thấy mình cô đơn.
Vì bạn muốn cùng mình đi qua những ngày đông lạnh giá của đời mình.
Vì bạn muốn tự tay chăm sóc cho miếng ăn và giấc ngủ của mình.
Ấy chết, bạn yêu mình quá rồi!
Mình chỉ sợ sáo rỗng quá mà thành hời hợt, nhưng nói thiệt nghen, bạn đúng là tình yêu đầu tiên và mãi mãi của mình đấy, bạn Mẹ ơi!