Love means never say you be sorry...

31.12.10

Tất niên



Vài giờ nữa thôi 2010 sẽ là quá khứ.
Một năm quá nhiều biến cố.
Sức mạnh nào đã giúp ta vươt qua những ngày giông bão ấy? Đôi khi khả năng tiềm ẩn luôn khiến ta thảng thốt.
Pha bình trà, đốt nén trầm và thắp một ngọn nến. Cho mình một cơ hội tắm trong thác ghềnh cảm xúc những ngày chưa xa xôi, một lần nữa. Đó không phải là thú đau thương. Để thanh thản đi tiếp, cần quay đầu lại và nói lời tạm biệt.

-------------
Có những ngày gió…
Vì vô tâm mà không cảm nhận được, bão đang tới.
Bão cuốn phăng đi tất cả, niềm tin, hi vọng, và lẽ sống.
Ta chới với nhìn tim mình vỡ tung. Máu và nước mắt lấy hết đi chút sức lực còn sót lại.            
Nhưng được đi đến tận cùng cơn tuyệt vọng là một món quà của cuộc sống. Vì cái gì không quật ngã được ta thì sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tình yêu là trò chơi của hai con người và một sợi chỉ màu hồng. Sợi chỉ rất mong manh.
Sợi chỉ đứt, ta chắp nối, người buông tay.
Sợi chỉ ủ rũ rơi xuống, tan vào đất, hóa hư không.

Hỏi lòng, chia tay một cuộc tình, ta đau bao lâu?
-------------
Có những ngày nắng…
Mây ôm lấy chân ta khi chạm tay vào đỉnh Fansipan kiêu hãnh.
Có những tình cảm thiêng liêng không thể gọi tên, không ruột thịt mà hiểu thấu tâm can.
Ta gọi Người là bình yên, là chia sẻ.
Người gọi ta là mặt trời trên đỉnh núi.

Người giúp ta hiểu, tình tri kỷ có thể làm hồi sinh một tâm hồn. Và dạy ta biết  yêu bản thân mình là cách yêu thương người khác sâu sắc nhất.

 










28.12.10

Dậy mà đi

Bạn đang khóc, mình biết thừa.
Tủi hờn và tuyệt vọng.
Bạn đã chờ đợi một điều mà biết chắc sẽ không đến. Không có nến, hoa và ánh mắt nồng nàn như năm nào nữa. Hôm nay người ta mừng tuổi mới theo một cách khác, với một người khác, vì người ta đã là con người khác… rất khác, bạn có chịu hiểu không?
Có nhớ không hình ảnh rất ngộ, khi hình trái tim đặt nơi đầu người phụ nữ, và nơi “công cụ duy trì nòi giống” của đàn ông.
Nghĩa là đàn ông sống bản năng, rung động đến từ mắt nhìn và tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống của họ.
Cảm xúc với một người khác giới là sự tập trung cao độ tất cả các nơ ron thần kinh của phụ nữ, là sự rung cảm sâu sắc. Vì thế tình yêu và người đàn ông may mắn ấy là mục đích sau cuối để họ sống với, sống cho và phấn đấu vì.
Nhưng đôi khi, lũ phụ nữ khờ khạo chúng mình có những mục đích rất “bull shit” mà chúng ta cố tình không muốn chấp nhận để quyết lòng buông tay.
Bạn có những hào quang trong quá khứ, điều đó thật đáng trân trọng. Nhưng không thể cứ chết chìm trong đó mà quên hết ngày rộng tháng dài trước mặt.
Khi bạn kể về niềm hạnh phúc xưa cũ, mình đã không dấu nổi sự ganh tỵ. Ước những gã trai theo đuổi mình có được một phần nồng nàn và ngọt ngào như thế. Nhưng rồi mình thở phù, may mà điều ước đó không thành hiện thực.
Trong lúc bạn bay đi bay về nửa vòng trái đất như một con khùng, bỏ mặc tương lai, bỏ mặc mơ ước một thời tuổi trẻ thì nó (mình không tìm được từ khác vừa vặn hơn) ở đâu? Nó đi chơi gái.
Trong lúc bạn xuôi ngược tìm về chốn khỉ ho cò gáy để tặng nó những chiếc quần xì thay cho những cái quần thủng lỗ to tướng của nó, mặc đường lầy lội và nguy hiểm bủa vây, thì nó ở đâu? Nó bỏ đi chơi gái.
Trong lúc bạn gạt đi những lòng tự trọng khi bị gia đình nó chà đạp để cùng nó xây dựng những điều tốt đẹp hai đứa từng hứa thì nó ở đâu? Nó đi chơi gái.
Và hôm nay, khi bạn mỏi mòn đến rệu rã trong nỗi cô đơn và thương nhớ, trong niềm hi vọng vỡ tan trong tiếng gào thét của cõi lòng nát bét thì nó ở đâu? Mình tin nó lại đi chơi gái.
(Ôi mình không thèm kể nữa, vì mình đang tưởng tượng và muốn nôn.)
Vì sao? Đơn giản bạn đã là quá khứ. Bạn không còn là sự lựa chọn của chính nó, chứ không phải gia đình nó hay những thứ tào lao và nhảm nhí nó viện ra.
Yêu thương, níu giữ hay buông tay giờ đây lại là sự lựa chọn của chính bạn. Nhưng dám lựa chọn là dám nhận lãnh những hệ lụy mà nó mang tới.
Mình và những người yêu thương bạn sẽ ở bên cạnh và nghe bạn than khóc, nhưng không ai có thể kéo bạn dậy khi bản thân bạn không muốn đưa tay ra. Sự sẻ chia nào cũng chỉ có giới hạn.
Không để mình sống trong thực tại là bạn đang làm khó mình và làm khổ những người ruột thịt. Bạn không biết được bạn quan trọng với cuộc sống của họ thế nào. Và khi bạn đánh mất lòng tự trọng và niềm hạnh phúc bạn đáng được nhận thì người mất mát nhiều nhất không phải là bạn, mà là họ.
Đối với mình bạn rất đặc biệt. Và mình xứng đáng được nhận từ bạn một nụ cười từ đáy lòng chứ không phải là niềm vui gượng gạo khi chúng ta bên nhau. Khi hạnh phúc, bạn giữ một mình cho bạn và cho nó. Khi bị thương, bạn rú lên đau đớn với mình và một đám lâu la bằng hữu khác. Điều đó không công bằng.
Mình và một đám lâu la ấy cần thấy bạn yêu đời, biết không?
Thế thì, mau dậy mà đi!

27.12.10

Này nhóc

Giận.
Cảm xúc đó bắt đầu từ chị. Giờ nó lan sang em rồi.
Im lặng. Sự im lặng rất khác thường.
Vì căn nhà này đã quá quen với tiếng chí chóe của hai chị em mình.
Những câu chuyện không đầu không cuối.
Những trận cười ngả nghiêng không có hồi kết.
Giờ đâu rồi?
2h00…
Em chưa về.
Chị chưa ngủ.
Đợi và nghĩ, và lo.
Có lẽ em lại đang quay cuồng trong tiếng nhạc rền rã. Em đang vui hay cố tìm vui để che lấp giận hờn trẻ con?
Chị có quyền buồn không, khi cậu nhóc đang dần đánh mất hình ảnh đẹp trong lòng chị.
Chỉ mong em hiểu, người đàn ông trưởng thành luôn biết giới hạn của mọi cuộc chơi.
Cuộc đời chỉ là một chuỗi nối tiếp những cuộc chơi … Biết dừng lại đúng lúc là em đã đủ sức để đi rất xa.
Về đi nhé.
Chị vẫn thức.
Hẹn gặp em, chàng trai với nụ cười tỏa nắng.

My love

À, bạn là tình yêu đầu tiên và mãi mãi của mình.
Có lẽ ban đầu bạn chẳng yêu mình mấy. Bạn chưa chuẩn bị để chấp nhận mình là một phần cuộc sống của bạn cho đến khi mình xuất hiện. Vả lại, mình xấu quá. Từ “gỗ” đến “nước sơn” đều khiến bạn thất vọng, tràn trề.
Bạn thường trút giận lên mình khi bực bội hoặc mệt mỏi vì áp lực cơm áo gạo tiền. Đối với bạn, “mè nheo” là một động từ không được phép tồn tại, nên mình mất luôn cái quyền “nhõng nhẽo” mà mình nghĩ mình hiển nhiên phải có được. Mình phải tự lực từ những điều nhỏ nhất.
Mình cứ nghĩ, bạn chả yêu gì mình.
Chỉ có thời gian mới giúp mình hiểu, mình không chỉ được yêu. Mình quan trọng với bạn hơn mình có thể nghĩ.
Tuổi trẻ của bạn lấp đầy bởi tủi hờn và tuyệt vọng. Vì thế, bạn không mơ mộng và ảo tưởng. Bạn thực tế đến khô cứng. Bạn gói tâm hồn đa sầu đa cảm vào một nơi rất sâu, để vươn lên và bước đi đầu ngẩng cao. Bạn luôn muốn mình sống thế nào để không bị đời khinh khi và chà đạp. Bạn muốn mình hiểu, trong hoàn cảnh nào cũng phải giữ lòng tự trọng, tối đa.
Hạnh phúc của bạn là miếng cơm mình ăn và giấc ngủ say mình có. Là niềm vui với những thành công nhỏ bé, của mình. Là sự trưởng thành và khả năng đứng vững trên đôi chân, của mình. Là hạnh phúc, của mình.
Bao nhiêu ngày mình rời tay bạn tìm về chốn phồn hoa này, là bấy nhiêu lo lắng, thổn thức và mỏi mòn bạn mang theo.
Trong khi mình vẫy vùng với tuổi trẻ và thể hiện bản thân thì tóc bạn rủ nhau đổi sang trắng. Mình trưởng thành bao nhiêu, bạn bạc đầu bấy nhiêu.
Những lần bươn bả đến thăm mình, bạn khiến mình phát cáu vì cứ lăng quăng chuyện áo cơm. Bạn sợ mình thiếu thốn, bạn xót xa và dấu nước mắt vào lòng.
Bạn chưa bao giờ ngăn cản mình quyết định cuộc sống riêng. Mình háo thắng nghĩ rằng bạn bất lực trước cá tính mạnh mình có. Nhưng rồi mình hiểu. Đó chỉ có thể là tình yêu quá lớn lao bạn dành cho.
Khi mình yêu và muốn cưới môt người, bạn bàng hoàng. Bạn không đủ lòng tin để trao mình cho một bờ vai khác. Nhưng bạn cần thấy mình hạnh phúc vì yêu và được yêu. Bạn đã gạt qua tất cả lo âu và ám ảnh để chào đón ngày trọng đại đó cùng mình.
Khi tình yêu tan vỡ, mình đau đớn. Bạn phát điên. Bạn sợ mình không vượt qua được, bạn sợ mình nghĩ tầm bậy. Bạn sợ mất mình…
Trong cơn vật vã, mình xua đuổi và làm bạn tổn thương. Mình chưa bao giờ thôi hối tiếc vì điều đó.
Đã có lúc mình thấy tâm hồn chúng ta chạm được vào nhau.
Là khi bạn cho phép mình bước vào khoảng trời riêng của bạn với tất cả những nỗi niềm sâu kín.
Là khi bạn ôm đàn ngồi ở bậc thềm lộng gió.
Là khi bạn hát những bản tình ca khi ngắm đóa hoa vừa bung cánh.
Là khi bạn yêu cây cỏ như yêu đứa con bé bỏng yếu ớt.
Là khi bạn chọn màu áo sặc sỡ thay cho những màu tối. Bạn không thích già nua.
Ừ thì không già nua. Người ta chỉ già khi tâm hồn không còn trẻ trung nữa.
Mà tâm hồn bạn thì  thật đẹp và rộng lớn, nó không có tuổi.
Rồi bạn sẽ giã từ những thân quen, những bình yên và những bạn bè thương mến để đến chốn phồn hoa này.
Vì bạn không muốn thấy mình cô đơn.
Vì bạn muốn cùng mình đi qua những ngày đông lạnh giá của đời mình.
Vì bạn muốn tự tay chăm sóc cho miếng ăn và giấc ngủ của mình.
Ấy chết, bạn yêu mình quá rồi!
Mình chỉ sợ sáo rỗng quá mà thành hời hợt, nhưng nói thiệt nghen, bạn đúng là tình yêu đầu tiên và mãi mãi của mình đấy, bạn Mẹ ơi!

Ngỏ

Trần gian hỡi,
Người ta thường khởi đầu bằng những điều tốt đẹp và tươi mới.
Tôi bắt đầu những trang viết của mình bằng nước mắt và những cơn đau cũ kỹ.
Để được sống tiếp cuộc sống này chân thành và trọn vẹn, tôi chọn cách đi xuyên qua tâm hồn đầy thương tích của mình chứ không phải là chối bỏ.
Không có vết thương nào vô tư mà sinh thành cả.
Tôi đã vật vã và đớn đau nhìn ngắm những vết thương mà chưa một lần dám đối diện và hỏi, vết thương ơi, từ đâu mày có…
10 năm lưu lạc, 10 năm thổn thức nhớ bàn tay mẹ, 10 năm bầm dập để sống cho ra sống, 10 năm oằn mình học cách trưởng thành… nhìn lại, sao tay mình vẫn trắng trơn thế này…
Mùa đông năm nay lạnh quá. Nỗi cô đơn khước từ mọi hơi ấm.
Tôi đang đếm ngày trôi và mong xuân đến cháy lòng.
Xuân là mùa hi vọng.
Xuân là khi người ta thả xuống cầu niềm hạnh phúc.
Xuân là lúc hoa cười và gió thổi tung đi hết nỗi muộn phiền.
Xuân là khoảnh khắc bình yên ôm lấy tâm hồn và nhắc mình rằng không có nỗi đau nào là không thể vượt qua.
Thế thì trần gian ơi, hãy gọi mùa xuân của đời tôi đến nhanh lên đi chứ…