Love means never say you be sorry...

30.8.11

Thu & em



Có những khát vọng không phải vươn tay là tới
Thu nhắc em đừng chờ đợi phép màu
Hãy sống thật lòng và hãy biết tin yêu
Và hạnh phúc nằm trong những điều bình thường đó.


Tháng 8.

Em đón thu trên những con nắng chạy dọc phố núi một ngày sang mùa.

Vậy là em đã đi qua một mùa đông lạnh lẽo, một mùa xuân kém tươi và một mùa hạ oi nồng bức bối bởi những day dứt và hoang mang. Em từng thấy mình có lúc trở về một ngày xưa khi đứng giữa mênh mông biển lớn và ì ầm những con sóng xô mà không biết nên làm một hạt cát vô tư hay vẫn tiếp tục làm người với trò chơi được – mất.

Vậy là em đã đứng giữa những xao xác lá vàng một ngày thu và mỉm cười khi người nói muốn nắm lấy tay em đi mãi trên con đường ấy.

Vậy là em đã sẵn sàng, để bước tiếp.

Một cánh cửa đóng lại là một cánh cửa mở ra.

Một bàn tay lạnh lẽo rời đi là nhường chỗ cho một bàn tay ấm nóng.

Một trái tim tan vỡ là một trái tim đầy sức sống khi được đập trở lại.

Một mùa thu đầy nước mắt sẽ làm trong veo những nụ cười của một mùa thu khác.

Em ngắm nhìn bức tượng gỗ trên tay như nhìn ngắm tình yêu của mình. Phải trải qua những gọt dũa và mất mát đớn đau mới trở nên quý giá và đẹp đẽ.

Cảm ơn những niềm riêng đã nuôi dưỡng tâm hồn em, để nó đủ mạnh mẽ và thanh khiết mà đón nhận những hạnh phúc mới mẻ và giản đơn.

Và, cảm ơn mùa thu!