ngày tựu trường quê em
5/9
Suốt 12 năm đi học, năm nào mình cũng đợi ngày này ngẩn cả người.
Mà không phải chỉ có đợi, bao nhiêu là thứ được chuẩn bị với sự háo hức cao độ.
Đầu tiên là quần áo, giày dép, sách vở. Mẹ luôn may cho ít nhất hai bộ đồ mới và mua đôi giày ba ta trắng điệu đàng hoặc một đôi guốc cao màu đen nếu mặc áo dài. Nhưng mình căm nhất là ít khi có cặp mới. Dù mình vứt lăn lóc thế nào chúng cũng chả hư hoặc rách. Có khi mình chơi chiêu rạch rạch nham nhở để thay, nhưng mẹ đã phát hiện ra ý đồ đen tối đó nên phạt mình phải xài tiếp đến khi bớt gian dối mới tha. Mình chừa không dám rạch cặp nữa, chứ không phải là chừa gian dối. Nó chỉ chuyển sang dạng khác “tinh vi” hơn mà thôi.
Thích nhất là lúc chuẩn bị tập vở cho năm mới. Lượn bao nhiêu nhà sách để tìm cho được loại giấy bao đẹp mà không đụng hàng. Có năm mình sáng tạo bao vở bằng mặt trắng của tờ lịch, rồi dán hình cái bản mặt mình ở giữa rất nổi. Kiểu như đây là vở của kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Nhưng được một thời gian ngắn mình phải thay. Vì bọn xấu đã làm mặt mình đầy tàn nhang, có khi le lưỡi, có khi lé mắt, có khi có răng nanh như quỷ sứ. Mỗi lần lên trả bài là thầy cô cứ cười cười, mồi cho chúng nó ở dưới cười nhỏ rồi to dần. Đúng là một lũ quỷ sứ! ý mình là lũ học trò, không phải thầy cô!
Hộp viết thì luôn là những cái hộp thời thượng nhất. Có một đống ngăn để đựng các thể loại viết và dụng cụ học tập. Và nó rất nặng. Bao gồm compa, dao rọc giấy và hàng tá thứ cần là có. Vì tiện nghi thế nên chừng một tuần thì các bạn đều cần xong, và hộp viết chính xác chỉ còn là cái hộp và cây viết.
Đấy là khâu chuẩn bị.
Gần đến ngày khai giảng không khí đã nhộn nhạo hẳn lên. Vui nhất là ngày đi lao động. Ta nói, vừa làm vừa chọc giỡn, nên rác và cỏ ở sân trường đều bay lên đầu và bám vào đám lố nhố học trò. Ba tháng hè dường như là quá dài cho nỗi nhớ nhung. So đo coi hè mày được đi đâu chơi, tao bị ông bà già tống về quê làm ruộng mệt chết mẹ, trời ơi, vậy hả, đáng đời cái bản mặt mày, rồi cứ thế đuổi nhau chạy khắp trường... Nhưng hồi hộp nhất phải kể đến món thăm dò coi năm nay ông thầy bà cô nào chủ nhiệm. Đứa nào ác ác tung tin vịt bị bà cô dạy Địa sát thủ chủ nhiệm là coi như thôi rồi. Còn nếu là ông thầy toán trẻ trẻ đẹp trai nhứt trường thì đứa con gái nào cũng bày đặt chép miệng chả quan tâm nhưng bụng đánh lô tô và mắt bắt đầu mơ về nơi xa lắm. Xì! mình đi guốc trong bụng chúng nó. Và mặt mình bắt đầu ngu đi vì mải suy nghĩ gian kế...
Ôi, đêm trước ngày khai giảng.
Những cái áo trắng sẽ được ve vuốt và treo lên tách biệt với một mớ đồ khác để khỏi bị nhăn và bị ám cái mùi cũ cũ. Quần thì li ủi thẳng cứ gọi là đứt tay. Giày được lau thêm lần cuối sau nhiều lần lau trước đó, để lên bục cao cao không thôi con lucky nó cạp nham nhở thì sáng mai nhà có món thịt chó nhậu. (sau ngày đó thì mang giày bị chó cắn đi học là bình thường, và con ky vẫn sống vui). Tập vở đã nằm ngay ngắn trong cặp vì cứ bị lôi ra xếp vào hàng chục lần. Đem đầy một cặp to. Ngày đầu chả học hành ghi chép gì đâu, nhưng cứ phải ráng mà vác theo, khoe là chính. Đồng hồ báo thức đã vặn… tic tac tic tac…
Ngày trọng đại.
Bước ra khỏi nhà, cảm giác ai cũng nhìn mình, dù đường vắng tanh. Nghĩ, biết đâu người ta nhìn mình xuyên qua màn, xuyên qua cửa, nên tỏ vẻ vênh váo lắm.
Đến trường, nhìn từ xa xa đã thấy lố nhố đông đúc rồi, thì ra đứa nào cũng nô nức như mình mà cứ tỏ ra chẳng có gì. Đi đứng cứ như rô bốt, chỉ đứng nghiêm nghiêm chả dám ngồi, chắc sợ nhăn đồ. Gió lớn một tí là bụng chửi thề rồi, sợ xù tóc.
Mà không hiểu sao, lũ bạn chúng nó nuốt gì mà không gặp có mấy tháng đứa nào cũng trổ mã hơn mình. Thằng này năm ngoái mình còn kẹp cổ nó mà giờ nó muốn cho mình ngửi nách cũng phải chịu. Con kia màn hình phẳng như mình ba tháng trước mà giờ bikini con con rồi, làm bọn con trai xoay sang mình xì xầm mới chết. Về mách mẹ mới được!
Khi sân trường ngập kín bóng học trò thì không khí đã căng tràn theo từng nhịp trống tập trung. Thầy cô lũ lượt bước ra đầy sân khấu. Ôi, nói chứ các cụ cũng nô nức như trò, cũng áo quần tinh tươm chả dám di chuyển mạnh. Vẻ lịch thiệp tạm thời đã đánh tan đi hoài niệm của lũ học trò về những cú hét ra lửa, giận xịt khói và dữ tung trời của các cụ năm ngoái. Quên mất rằng, chỉ sau ngày này thôi, lịch sử sẽ lặp lại, nguyên vẹn và có phần nguy hiểm hơn!
Thầy Hiệu trưởng luôn ôn tồn và nói những lời…cũ xì. Có đứa ngồi dưới nói nhép theo bài diễn văn làm rộn ràng cả một xóm nhà lá. Thầy vẫn tiếp tục ôn tồn, nhưng bụng bảo dạ, chết với ông nhá!
Xong đâu đấy vào lớp gặp gỡ thầy cô chủ nhiệm mới thật là xôn xao. Chỗ ngồi xáo trộn loạn cả lên, đứa nào cồ đầu phải xuống dưới ngồi hết. Mình chưa bao giờ rời khỏi bàn đầu. Vì mình bị cận thị. Chứ không phải bị đẹt như mấy thằng quỷ bàn chót cố nói to với nhau để mình nghe thấy.
Lại lớp trưởng, lớp phó, tổ trưởng, tổ phó... ôi mình ghét thằng này thế mà lại phải nịnh nó để nó khỏi ghi tên, khỏi kiểm tra, khỏi mách cô vì năm nay nó được làm trưởng lớp. Nhưng phải có phương án sơ cua, nịnh nọt mà không ăn thua thì trét mắt mèo cho nó ngứa đã đít, bõ ghét!
Mọi thứ lại bắt đầu, nhặng xị, cười đùa, trách móc, giận dỗi, căng đầu vì học, thót tim vì bể tủ lúc thi, tranh đua với nhau từng con điểm, nhớ nhớ anh chàng tóc hai mái lớp trên, mơ mơ cảnh chàng trèo cây hái tặng…con nhỏ khác cành phượng to…
…tất cả tạo nên một thứ ký ức tuyệt vời qua mỗi năm của lứa tuổi học trò… làm dày thêm tâm hồn và tình cảm mỗi con người, là hành trang mang theo suốt một đời, để có ngày, ngẩn ngơ mãi trước một tà áo trắng, miệng hát thầm : nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…