Love means never say you be sorry...

30.4.12

Tháng tư


i did make a dozen of wishes and none comes true!

Không có bánh và nến ngày sinh nhật. Nên không có gì nhắc nhớ tôi về số tuổi của mình. Tôi quên mất rồi. Từ sau tối nghe quanh mình tiếng hát mừng 25 tuổi thì tôi không còn đếm nữa. Mãi mãi tuổi 25 là lời biện hộ “em hẵng còn bé lắm” của đứa con gái chưa chồng, nhưng là bi kịch của bà già một sáng nhìn gương thấy mình rụng hết răng. 

Nhưng tháng tư luôn đầy những chờ đợi, háo hức và ám ảnh. Như quả trứng đợi chú tinh trùng khỏe nhứt đến đậu thành tôi. Như tôi đợi mẹ rặn nhiều hơi khó nhọc để nheo mắt nhìn đời. Như đời đợi tôi không thở dài than khóc khi oằn mình đi qua một kiếp người. 

Tôi vẫn nhận được quà của mẹ, đúng ngày và bài bản.

Ở nơi dễ thấy nhất nhà, tôi để cái ảnh chu mỏ thổi 2 cây nến cắm trên bánh sinh nhật. Nó nhắc tôi phải biết yêu lấy mình cho xứng với cái tình cha mẹ đã cho. Nó nhắc tôi phải biết tìm thấy người  mang đến cảm giác của lần thổi 2 cây nến ấy để mà tin, mà yêu. Vì lúc khó nghèo nhất, chưa bao giờ tôi thiếu bánh, và nến, và hoa ngày sinh nhật. Dù đó là cái bánh nham nhở cháy khét của mẹ, bình hoa đơn sơ chỉ có vài bông đồng tiền… 

Cuộc sống đôi khi rất khắc nghiệt, nhưng tôi không thể ngã, vì tôi là cả thế giới của mẹ cha, và người đàn ông của mình.

Năm nay, bánh và nến được thay bằng hoa hồng và măng cụt. Cảm giác bay bổng như nhau, à không, khác chứ, vì hoa hồng sắp tàn mang đi nấu làm nước tắm khiến tôi thấy mình trẻ (ít) đẹp lại như xưa, cái thủa tuổi 25 xa lắc!