Một chiều nắng nhẹ
Nghĩa trang Đồng Nhi, Pleiku
Thế là chúng ta đã gặp được nhau.
Trời mưa dầm dề suốt ba ngày, vậy mà chị vẫn quyết lòng đi. Lũ nhỏ như đã gom nắng của cả thành phố « trời thấp thật buồn » về NHÀ để những nén nhang của chị được toả khói chuyện trò với những hồn thơ, nơi này.
Những ngôi mộ bé xíu kề sát nhau. Bé như chính những sinh linh đang nằm trong đó. Vài cái có ảnh. Ảnh những thiên thần đã mang đủ hình hài, chỉ đợi ngày mở mắt tìm ánh sáng mặt trời.
Nhưng ngày ấy không bao giờ đến.
Những khoé miệng không bao giờ được khóc.
Những đôi mắt nhắm nghiền, mãi mãi.
Những bé con bị giết chết khi chỉ là bào thai...
Này những hình hài bé nhỏ, sao phải chịu quá nhiều đớn đau?
Bị băm vụn để đưa ra khỏi cơ thể người em sẽ gọi là Mẹ...
Bị vứt lăn lóc vào bãi rác, khe ruộng sình lầy, vào đống đất đá lổn ngổn nơi nghĩa trang lạnh lẽo...
Bị chó hoang ăn mất nhiều phần, bị kiến bu và lũ giòi làm tổ...
Này những sinh linh, các em có tội tình chi?
Này những mẹ những cha, có bao giờ dợm nghĩ, sau cơn hoan lạc đầy bản năng kia, là khởi đầu của tội ác?
***
Nghĩa trang Đồng Nhi - chị gọi nơi đây là NHÀ. Là nơi các em được đón nhận với yêu thương sau những chối bỏ tàn độc.
Vinh Sơn về NHÀ trong một cái bọc ni lông đỏ au. Em bị cắt nhỏ. Mọi thứ nhầy nhụa lẫn lộn lên hết cả.
Trung Thu về NHÀ với cái đầu thủng nhiều lỗ. Em ra khỏi mẹ bằng cái chĩa ba găm vào đầu khi được 7 tháng tuổi thai. Em đã nắm lấy tay CHA khi Người cố lau khô cơ thể em ướt máu. Đó là điều diệu kỳ không thể giải thích, vì em đã chết vạn lần trước khi gặp CHA. Em giờ đây đã được nhiều người biết đến, đã là chị cả trong NHÀ. Là đại diện cho tiếng kêu đòi quyền làm người của hơn 13.000 đồng nhi nơi này suốt 10 năm qua...
Như Trâm về NHÀ có phần hơi khác biệt. Em đã được diễm phúc nhìn thấy mẹ, thấy mặt trời. Mẹ mang em cho CHA khi em chưa tròn tháng. Em không khoẻ. Hai chân em teo rí như đôi đũa cả, các phần khác trong cơ thể không hoạt động đúng chức năng của chúng. Vì em phải gọi cha mình là ông ngoại. Mẹ đã sinh em ra trong câm lặng và sợ hãi vì lời doạ giết của kẻ là ông ngoại loạn luân. Em chỉ ở với cuộc đời này gần bảy tháng...
|
Bé Trung Thu - bỗng cầm tay Cha Đông khi người tẩm liệm cho em |
***
Giờ đây các em đang quây quần và chơi đùa dưới một mái NHÀ. Ngôi nhà được xây lên bởi những tấm lòng của những người mà chị gọi là thánh sống.
Này là CHA Đông.
Này là bà ngoại đồng nhi.
Này là chú Phụng.
Này là chú Lễ.
Này là hằng nhiều nhiều người nữa...
Đã dùng nhiều chục năm trong đời mình để mang các em về đây không kể mưa nắng, ngày đêm, xa gần...
Nhớ không, chú Phụng đã không biết bao lần lao đi lúc quá nửa đêm, vượt hàng chục km đường núi để đón lấy, để tiễn các em về đất trong bóng tối mịt mùng của nghĩa trang.... chỉ vì không muốn các em phải chịu lạnh lẽo hơn nữa, hoặc sợ mất đi cơ hội được mang các em, về NHÀ.
Bà ngoại đồng nhi tay đã yếu, chân đã mỏi mòn, vẫn ngày ngày hương khói, lau rửa những nấm mộ con con, và dọn dẹp NHÀ đón khách ghé thăm lũ nhỏ. Ngoại đã đặt sẵn một khoảnh đất nhỏ giữa NHÀ cho ngày ngoại xa, để không bao giờ phải rời tụi nó.
Ngoại giữ một cuốn sổ. Đó là tiếng lòng của khách thập phương viết cho các em. Có cả những dòng ăn năn và xin tha thứ của những mẹ, những cha. Những dòng chứa chan nước mắt và ân hận.
Chối bỏ giọt máu của mình không bao giờ là sự giải thoát cho người làm mẹ làm cha. Đó là một vết thương vĩnh viễn không lành, là nỗi day dứt phải mang theo đến cuối đời.
Nhưng chị tin rằng các em, đã tha thứ cho cha mẹ mình.
Chị cũng tin rằng, nếu được làm lại, ai cũng sẽ làm tốt hơn.
Và các em sẽ được bà đỡ tát vào mông khóc ré, sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời chói chang...
TIẾNG KHÓC THAI NHI
Con muốn tỏ cho mẹ cha được biết
Con đã là người với tim óc, tứ chi
Mẹ cha đừng nghĩ con chẳng biết gì
Chỉ có nói – là con chưa biết nói...
Hãy sinh con ra. Nghe theo tiếng gọi
Của chính con - của nhân loại lương tri
Cho con thành người - Con mong mỏi quá đi
Nhẫn tâm giết - tội sát nhân gớm ghiếc…
Con, kết tinh của tình yêu tha thiết
Của mẹ cha - của linh khí, anh hoa
Của yêu thương - của tình ái chan hoà
Của son sắt - của tơ duyên vĩnh cửu
Sao giờ đây cha mẹ lại dè bỉu
Chính đứa con, giọt máu của mẹ cha?
Chính đứa con của kết nụ đơm hoa
Từ ân ái, từ tình yêu trân quý
Cho con ra đời, dù không hoan hỉ
Bỏ con nơi bố thí, viện tế bần
Dù cùng cực, sống khổ bần dân
Con muốn được sống muôn ngàn lần hơn chết…
Những lời này thật vô cùng tha thiết
Là những lời oà vỡ tự trái tim
Xin ngưng tay, hãy bớt giận, con xin…
Để con sống dù không nhìn con nữa
Con lạy mẹ cha trăm ngàn lạy nữa
Hãy đẻ con – cho con được sinh ra
Ngày chào đời bằng tiếng khóc oa oa
Chính là ngày con vô cùng sung sướng
Xin hãy gắng, hãy thương con, rộng lượng
Mẹ cha không tủi hổ bởi con đâu
Con nằm đây hai tay chấp khấn cầu
Xin Thượng Đế cho mẹ cha can đảm
Cha thương con - chớ giết con, mẹ nha…
(Xuân vũ Trần Đình Ngọc)