Tụi nhỏ đang chộn rộn lên đường đi Mùa hè xanh.
Chín năm rồi, hè luôn rủ ký ức mùa chiến dịch đầu tiên trong đời ùa về làm lòng mình xao động lắm.
Cái xã mình công tác nằm sâu sâu trong con đường về miền tây. Cả hành trình từ lúc rời bến ở cổng trường đến đích được lấp đầy bởi những bài nhạc chế cười chết bỏ, mấy trò chơi không giống ai và những câu chuyện tào lao bí đao của anh trưởng đoàn. Vậy mà mình vẫn ngủ lăn lóc được trong mớ náo nhiệt ấy.
Cùng với ba chiến sĩ nữa, mình đóng quân ở ấp đầu tiên. Từ đầu lộ vào đến chỗ ở khoảng chục phút rêm mông nếu ngồi yên sau xe đạp. Hai đứa con gái ở một nhà, hai thằng con trai ở nhà đối diện, ở cuối con đường vào ấp, ở cùng người dân. Ba má nuôi tụi mình là vợ chồng chú Hai, em nuôi là thằng Truyền học lớp 11, mặt hơi mụn nhưng hiền, và đảm đang gần chết.
Cuộc sống nơi này bỗng bị bấm số lùi chừng hai chục năm, có khi hơn. Hai con bò được nuôi trong bếp. Một cái bếp đầy tính lịch sử, kiểu chụm củi giữa ba cục đá để nấu ăn. Tóc mình thường rối tinh và phủ đầy tro sau mỗi lần kê mỏ sát đất thổi phù phù để nhóm lửa. Vật dụng trong bếp toàn chiến lợi phẩm từ thời chiến tranh. Mình vẫn thích giã cua trong cái mũ cối cũ xì và uống nước từ cái bình của lính màu xanh nặng trịch.
Buổi trưa mà được tu mấy vốc nước trong một dãy chum đựng nước mưa mát ngọt thì sướng như tiên. Sướng nhất là lúc uống xong nhìn thấy mấy em lăng quăng bơi tung tăng trong đó. Thấy mình hoang dã cực kỳ.
Trong nhà thích nhất chái bếp. Thích đi chân trần trên nền đất nện man mát. Thích ngồi quây quần với cả nhà ăn những bữa cơm nóng hổi. Chỉ không thích ngồi gần nồi cơm, vì hai đồng đội trai và thằng Truyền ăn tốc độ quá, mà cái chén thì nhỏ, phải bới liên tục, đến khi định thần thì đã hết đồ ăn. Căm lắm. Được ba bữa mình giao cho tụi nó cái ngai vàng đó, để kềm hãm bớt sức chiến đấu có phần thô bạo ấy.
Thích nhì là phòng tắm, cạnh cái giếng sau vườn. Được quây lại bởi một tấm bạt sờn rách quanh 4 cái cột mong manh. Cái cửa lại là một tấm bạt khác còn sờn rách hơn, thủng những lỗ to đầy khiêu khích. Cho nên mỗi khi tắm phải có đồng đội gái xách nước phụ và đứng canh cửa. Mình vẫn thường hát toáng lên mỗi khi đứng tắm ở nơi đầy nắng và gió đó, át cả tiếng càm ràm của kẻ gác cửa.
Nhưng lý thú nhất phải kể đến nơi tập trung những chú cá tra mắt lé và đầu u. Nhà nào sang sang mới làm riêng một cái sau vườn, còn lại thì cả xóm sẽ dùng chung ở vài lô cốt cạnh cánh đồng. Mình vẫn thường gọi động tác xách xe ù té chạy đến nơi ấy là “đi trời xanh bao la”. Lúc đầu ngại chết đi được, ngồi thụp xuống hết cỡ mà vẫn bị mấy đứa nhóc nhận ra, gọi ầm ĩ. Sau quen rồi, thường rủ đồng đội gái đi cùng, vừa “…” vừa chuyện trò râm ran. Rồi thành thân thiết với các bạn cá. Có khi còn phân biệt được đứa nào lé nhiều, đứa nào đầu u to hơn. (ai không hiểu có thể tìm đọc sự tích lé mắt và đầu u của dòng họ nhà cá tra.). Mình có lời thề sắt đá là thà chết chớ không bao giờ ăn mấy con cá tên Tra.
Mình được ngủ ngay cái giường ở phòng khách. Người quê khoái để giường ở phòng khách. Để ai tới chơi, mệt muốn ngả cái lưng cũng tiện. Đó, người miền tây hiếu khách từ những chiện nhỏ xíu như vậy. Tối ngủ cửa chỉ khép hờ. Có khi gió đưa cửa kẽo kẹt, nhìn lên thấy bóng đèn quả ớt đỏ chét trên bàn thờ thì thôi rồi, cứ sợ con quỷ một giò mò tới chôm cái giò của mình. Chưa kể những sáng đang mơ về nơi xa lắm, thì có bàn tay của thằng nhóc hàng xóm thò xuyên qua vách lợp bằng lá dừa vào giật giật kêu dậy đi dậy đi chị Tâm ơi (nó ngọng chữ r), làm mình vừa sợ chết khiếp, vừa điên tiết chửi đổng…mới 4 giờ sáng nha mậy, nhưng em đi chăn bò rồi mừ…
Nhưng buổi trưa mình sẽ giành võng với Chú Hai, mắc ở hai cây cột lớn ngay trước nhà, thả hồn vào những giấc mơ. Nếu không bị đồng đội gái dựng đầu dậy để đi dạy mỗi chiều thì sẽ say tới lúc lũ bò về chuồng. Sau này có dịp đi nghỉ ở mấy resort cạnh biển, vẫn không tìm được cảm giác tuyệt vời như ngày đó, dù giường có êm hơn, võng có mềm hơn và gió có lộng hơn…
(còn tiếp...)