Mấy hôm liền, ngủ cứ bị giật mình giữa đêm, tay vội sờ quanh tìm hơi ấm, trống trơn, mới hay, lại ngủ một mình rồi.
Vừa kịp quen hơi thì đã xa nhau, nhớ quá tiếng thở nhè nhẹ và những cú đạp long trời lúc nằm mơ của con, Jenny à...
Ba mẹ con quyết định đi tuần trăng (dập) mật một lần nữa, để luyện Rồng - kiếm thêm thằng cu về quậy tưng nhà mình, nên ta và con có cả một mớ ngày bên nhau để chăm bẵm, chơi đùa, la hét... chỉ có hai đứa mình, thật tuyệt!
Thực ra thì những khoảnh khắc ở bên con thường dao động giữa biên giới của thiên đường và địa ngục.
Bình thường, chỉ chơi với con cho đã, chưa kịp oải đã trả về cho Mẹ. Giờ thì ta biết cảm giác đi qua bên kia bờ của từ oải là gì rồi.
Phần lớn thời gian trong ngày con đi học, nhưng ngoài lúc đó ra thì lắm chuyện thật.
Những buổi sáng con ẹo ẹo bên tủ đồ, đòi mặc áo này quần kia mang giày nọ, đến khi bước được ra khỏi nhà để đến trường là cả một kỳ công. Con sẽ hỏi những câu từ rối rắm đến vô duyên liên tục từ lúc ngủ dậy, và bi kịch hơn là cứ trả lời xong hết một loạt (dài) thì con sẽ hỏi lại... từ đầu. Sự kiên nhẫn có khi suýt bay đi mất, nhưng vừa bắt đầu một ngày mới, không thể dập tắt hứng khởi và nụ cười của con, ta đành phải đáp ứng với một thái độ vô cùng hợp tác.
Đi làm chỉ nôn nao canh giờ đón về, sợ trễ có đứa tủi thân mắt long lanh thì tội lắm. Mỗi buổi chiều phải đưa đến một nơi mới, chơi những trò mới, để khoả lấp nỗi nhớ mẹ của con. Những bài hát (chế) vô cùng tào lao, những câu chuyện vô cùng hoang đường, những con vật vô cùng khó tưởng tượng như con nhện có cái mũi dài như con voi chuyên hút máu đứa nào ăn cơm chậm rì, con yêu tinh (mà con cứ xớn xác gọi là con "tình yêu") ở tận bên Ý của chú Minh sẽ bay về ăn thịt đứa nào không đi ngủ sớm…mới khắc chế được sự bướng bỉnh của con. Chợt nhận ra chúng mình giống nhau quá, có khuynh hướng bạo lực (cao độ) và luôn bị thu hút bởi những gì… quái dị nhất…
Nhưng trên tất cả, là con mới đáng yêu làm sao.
Ta rất vui vì dắt đi đến đâu, (ban đầu) con cũng bẽn lẽn rất "nữ tính" và ngoan ngoãn chào hỏi người lớn, (dù sau đó quậy như điên). Nhất là rất chịu khó giao lưu với các bạn nhỏ mà con gặp. Con đã khiến anh Jimmy, một anh lớn 6 tuổi bị bệnh tự kỷ, bất ngờ vui vẻ chơi với con thật nhiệt tình. Vú nuôi của ảnh nói, lần đầu tiên vú thấy ảnh như vậy. Ta thì nghĩ, đàn ông con trai, tuổi nào mà chả mê gái đẹp, nhỉ.
Gặp ai, người ta cũng tưởng hai đứa mình là mẹ con đó jenny. Dù xét về nhan sắc, ta còn khuya mới đu theo con được…hic
Địa ngục là khi, ta thấy mình hoảng sợ.
Nửa đêm choàng tỉnh để đắp mền chỉnh gối lại cho con, ta nghe tay mình ươn ướt, là máu, rất nhiều… ta đã run rẩy, lay con dậy hỏi sao vậy nì ơi, con mắt nhắm mắt mở lèm bèm, con chảy máu cam đó, rồi lăn đùng ra ngáy tiếp. Chắc con đã nhiều lần bị như thế, nhưng ta vẫn thấy bàng hoàng và khó ru mình ngủ trở lại, chỉ mong trời sáng mà gọi hỏi tứ phương… thì ra vì con bệnh mấy ngày nay, uống thuốc nhiều quá nóng trong người…
Suốt những ngày bên nhau, quanh ta chỉ có con, sữa, bỉm, thực đơn cho bữa tối, những câu chuyện, những trò vui... Không còn thời gian và tâm trí dành cho việc gì khác. Niềm vui và sự khoẻ mạnh của con là ưu tiên số một. Con đã dạy (một phần nhỏ) cho ta làm mẹ (mìn) tuy khó khăn mà hạnh phúc là thế nào.
Đêm đầu tiên về nhà và ngủ một mình thì thực sự là, thức. Vì rất nhớ con.
Ta vừa có một kế quạch, phải đẻ một đứa như con, cho đã thèm.