Love means never say you be sorry...

25.12.11

Làm mẹ (mìn)



Mấy hôm liền, ngủ cứ bị giật mình giữa đêm, tay vội sờ quanh tìm hơi ấm, trống trơn, mới hay, lại ngủ một mình rồi.

Vừa kịp quen hơi thì đã xa nhau, nhớ quá tiếng thở nhè nhẹ và những cú đạp long trời lúc nằm mơ của con, Jenny à...

Ba mẹ con quyết định đi tuần trăng (dập) mật một lần nữa, để luyện Rồng - kiếm thêm thằng cu về quậy tưng nhà mình, nên ta và con có cả một mớ ngày bên nhau để chăm bẵm, chơi đùa, la hét... chỉ có hai đứa mình, thật tuyệt!

Thực ra thì những khoảnh khắc ở bên con thường dao động giữa biên giới của thiên đường và địa ngục.

Bình thường, chỉ chơi với con cho đã, chưa kịp oải đã trả về cho Mẹ. Giờ thì ta biết cảm giác đi qua bên kia bờ của từ oải là gì rồi.

Phần lớn thời gian trong ngày con đi học, nhưng ngoài lúc đó ra thì lắm chuyện thật.

Những buổi sáng con ẹo ẹo bên tủ đồ, đòi mặc áo này quần kia mang giày nọ, đến khi bước được ra khỏi nhà để đến trường là cả một kỳ công. Con sẽ hỏi những câu từ rối rắm đến vô duyên liên tục từ lúc ngủ dậy, và bi kịch hơn là cứ trả lời xong hết một loạt (dài) thì con sẽ hỏi lại... từ đầu. Sự kiên nhẫn có khi suýt bay đi mất, nhưng vừa bắt đầu một ngày mới, không thể dập tắt hứng khởi và nụ cười của con, ta đành phải đáp ứng với một thái độ vô cùng hợp tác.

Đi làm chỉ nôn nao canh giờ đón về, sợ trễ có đứa tủi thân mắt long lanh thì tội lắm. Mỗi buổi chiều phải đưa đến một nơi mới, chơi những trò mới, để khoả lấp nỗi nhớ mẹ của con. Những bài hát (chế) vô cùng tào lao, những câu chuyện vô cùng hoang đường, những con vật vô cùng khó tưởng tượng như con nhện có cái mũi dài như con voi chuyên hút máu đứa nào ăn cơm chậm rì, con yêu tinh (mà con cứ xớn xác gọi là con "tình yêu") ở tận bên Ý của chú Minh sẽ bay về ăn thịt đứa nào không đi ngủ sớm…mới khắc chế được sự bướng bỉnh của con. Chợt nhận ra chúng mình giống nhau quá, có khuynh hướng bạo lực (cao độ) và luôn bị thu hút bởi những gì… quái dị nhất…

Nhưng trên tất cả, là con mới đáng yêu làm sao.

Ta rất vui vì dắt đi đến đâu, (ban đầu) con cũng bẽn lẽn rất "nữ tính" và ngoan ngoãn chào hỏi người lớn, (dù sau đó quậy như điên). Nhất là rất chịu khó giao lưu với các bạn nhỏ mà con gặp. Con đã khiến anh Jimmy, một anh lớn 6 tuổi bị bệnh tự kỷ, bất ngờ vui vẻ chơi với con thật nhiệt tình. Vú nuôi của ảnh nói, lần đầu tiên vú thấy ảnh như vậy. Ta thì nghĩ, đàn ông con trai, tuổi nào mà chả mê gái đẹp, nhỉ.

Gặp ai, người ta cũng tưởng hai đứa mình là mẹ con đó jenny. Dù xét về nhan sắc, ta còn khuya mới đu theo con được…hic

Địa ngục là khi, ta thấy mình hoảng sợ. 

Nửa đêm choàng tỉnh để đắp mền chỉnh gối lại cho con, ta nghe tay mình ươn ướt, là máu, rất nhiều… ta đã run rẩy, lay con dậy hỏi sao vậy nì ơi, con mắt nhắm mắt mở lèm bèm, con chảy máu cam đó, rồi lăn đùng ra ngáy tiếp. Chắc con đã nhiều lần bị như thế, nhưng ta vẫn thấy bàng hoàng và khó ru mình ngủ trở lại, chỉ mong trời sáng mà gọi hỏi tứ phương… thì ra vì con bệnh mấy ngày nay, uống thuốc nhiều quá nóng trong người…

Suốt những ngày bên nhau, quanh ta chỉ có con, sữa, bỉm, thực đơn cho bữa tối, những câu chuyện, những trò vui... Không còn thời gian và tâm trí dành cho việc gì khác. Niềm vui và sự khoẻ mạnh của con là ưu tiên số một. Con đã dạy (một phần nhỏ) cho ta làm mẹ (mìn) tuy khó khăn mà hạnh phúc là thế nào.  

Đêm đầu tiên về nhà và ngủ một mình thì thực sự là, thức. Vì rất nhớ con.

Ta vừa có một kế quạch, phải đẻ một đứa như con, cho đã thèm.




24.12.11

Noel



NHẬT KÝ ĐÊM NOEL
 Noel, 2002
21h...
Đêm nay sinh nhật Chúa
Em đi giữa phố đông
Giữa biển người mênh mông
Sao vẫn cô đơn quá…

Sài gòn chẳng băng giá
Cũng chẳng có tuyết rơi
Lòng em bỗng chơi vơi
Buốt lạnh từng hơi thở

Em sắt se nỗi nhớ
Quay quắt nỗi chờ mong
Nhưng anh đã không đến
Em lạc giữa phố đông

23h…
Chúa ơi có hay không?
Lời cầu xin ơn phước
Cho con kẻ ngoại đạo
Mắt khô dòng lệ ướt

00h...king koong...
Chuông nhà thờ ngân nga
Bài thánh ca êm ái
Tim em chợt tê tái
Gọi thầm mãi tên anh...

1h...
Trở về trong hiu quạnh
Bên gác vắng buồn tênh
Lê từng bước chênh vênh
Ôi... Giáng sinh... sầu đắng...

Ơ, thế mà gần 10 năm rồi. Đọc lại thơ của tuổi hai mươi thấy giật mình. Không ngờ đã có lúc mình trong veo đến vậy - Có thể khóc được chỉ vì một gã trai nông cạn không biết giữ lời hứa. Đã ủ rũ đi về trong đêm noel mang cả nỗi buồn vào giấc ngủ. Đổi lại là bây giờ thì sẽ không bao giờ thế. Không có ai có thể là cả thế giới của mình, không có mợ con đi chợ vẫn tươi. Và dứt khoát chỉ về khi đã vui trọn một đêm hoành tráng. Cuộc đời thật ngắn để phung phí trong cơn muộn phiền.


Nhưng đó quả là Đêm Giáng sinh í ẹ nhất mình từng có.

Thật may có nhỏ bạn thân cứu bồ, dắt díu nhau đi dọc những con phố đông nghẹt người. Hai đứa cứ thế ngơ ngơ đi lững thững chẳng biết điểm đến. Ngơ ngơ hơn khi mua hai cái nón noel đội cho giống người ta với giá trên trời. Đội vào cười hi hi với nhau chưa được năm phút thì mấy thằng mắc dịch giật phăng chạy mất. Ú ớ được vài tiếng, rồi đứng hình. Lại quay về trạng thái ngơ ngơ cũ, với level cao hơn vì tiếc của.

Tất nhiên cứ đi theo đám đông thì sẽ trôi đến Nhà Thờ Đức Bà. Nhìn từ xa cứ lít nhít người chen vào, làm hai đứa ngoại đạo tò mò cực độ và ra một quyết định ngu xuẩn là...cũng chen vào. Ta nói, lúc ở giữa những người với người, bộ cánh sắm sửa nâng niu cả tháng trước coi như te tua. Mùi mồ hôi, tiếng chửi rủa, la hét vì dẫm vào chân nhau, đè lên người nhau, làm mình không thở được và phát điên. Thêm vào mớ hỗn độn đó là tiếng ré của mình vì bị sàm sỡ bởi bàn tay của thằng dê xồm nào đó. Chả biết ai là ai, cứ giơ tay lên cú đại vào đầu mấy thằng nào gần nhất. Đến phiên tụi nó ré. Khi vào được đến bên trong thì mắt không còn thấy Chúa, tai không còn nghe được nhạc nhẽo gì, chỉ thấy đầu bốc khói vì giận dữ. Quay qua kiếm con bạn, mặt nó tái xanh như đít nhái. Hỏi không nói. Đứng hình một đỗi, mới thẽ thọt, mày ơi, hình như tao bị sàm sỡ hay sao đó. Mẹ kiếp. Thì là sàm sỡ rồi chứ còn gì nữa mà sao với trăng. Thôi đi về. Thế là kéo tay nó tìm lối thoát ra ngoài...

Mà đã xong đâu, khi đang thất thểu lội về thì – xoà xoà, tối tăm mặt mũi. Thì ra là một đám các nam thanh nữ tú quá khích và quá khùng hốt kim tuyết và giấy vụn rơi đầy đường để tung vào đầu những người đi trước chúng. Khỏi nói mình đã trở thành con quạ xấu tột cùng với cái đầu đầy rác và miệng đầy những tiếc rủa xả những phần tử kích động. Nhỏ bạn can ngăn dữ quá (may thật), chứ không mình cũng hốt quăng vào đầu tụi nó rồi, lúc đó chắc ôm đầu máu về…

Nhà nó hồi đó ở ngay khu trung tâm. Giờ đập đi để xây toà văn phòng 68 tầng cao nhứt sài gòn. Nên mỗi lần đi ngang qua nhìn thì nhớ nhà nó, nhớ đêm noel xưa, bực.

Đang đi về thì Vịt bác học điện thoại bảo ghé qua ngồi với anh - quán nước mía đối diện công viên Lê Văn Tám. Gã đang ngầy ngật với chai Hennessy đã vơi quá nửa. Gã vừa bước ra từ một quán bar nào đó. Rượu mạnh, nhạc giật, và gái (có thể) đẹp không xua tan được nỗi cô đơn trong lòng gã. Mình đã uống cạn 2 ly nước mía, uống luôn những thở than và câu chuyện không đầu không cuối của gã. Nó làm nỗi chán chường của mình nhiều thêm từng lúc. Xe và người xô nhau, tiếng người giờ thành những âm thanh quái đản, quay sang nhìn gã, nỗi sầu muộn bao trùm khuôn mặt rũ rượi tóc tai. Mình ngột ngạt đứng dậy đi, bỏ mặc gã, không thèm dặn lại câu nhớ về sớm...

Mà hồi đó vẫn còn đi chiếc Charly cà tàng. Nghĩ sao mà nó nỡ tắt máy giữa đường. Dắt bộ một quãng dài lắm. Đứng lại thở dốc trước nhà thờ nghe chuông mừng Chúa giáng sinh lúc nửa đêm. Nơi hang Bêlem Chúa giáng sinh khó khăn thấp hèn. Nơi đây con cũng te tua tơi tả Chúa ơi...

Tới nhà, bà chủ đi lễ chưa về, bị nhốt ở ngoài không biết đến mấy giờ. Chỉ nhớ lúc lết lên cầu thang về phòng, nơi có ngọn đèn vàng núp sau cành cây dại, đã ngồi lặng im rất lâu không suy nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng và đen như màu đêm...


Vậy mà hôm sau ngủ dậy là xong. Tươi mới và nhẹ nhàng. Rồi lại ngồi bên cửa sổ làm bài thơ trong trẻo kia, không hề có chữ nào dành cho gào thét và cay cú. Đúng là tuổi hai mươi kỳ diệu.


Những mùa noel sau không buồn không vui không ý nghĩa.


Mà, từ ngày xa Mẹ, noel chưa bao giờ ý nghĩa...


15.12.11

Bạn - Bè




Tôi nhận được tin nhắn từ yahoo messenger, rằng nó đám cưới, mời tôi về dự. 

Không phải từ thiếp mời, điện thoại hay email. Mà là tin nhắn từ ô cửa sổ chat. Như hàng tá tin nhắn tôi (bị) nhận của bọn quảng cáo nhặng xị, chỉ cần một cái nhấp chuột là gửi được cho cả list. Và vì thế, tôi đọc mẩu tin và bỏ qua cũng chỉ đơn giản bằng một cú nhấp chuột.

Tôi đã từng đợi đám cưới của nó như đứa trẻ đợi ngày hội lớn. Chúng tôi đã cùng thắc thỏm và vui mừng cho hạnh phúc của nhau. Khi ấy, chúng tôi là BẠN.

Nhưng một ngày nào đó, tôi không (muốn) nhớ, chúng tôi chỉ còn là BÈ. Tôi đã không còn muốn nghe tiếng nó, không còn để nó vào một góc trong lòng mình để nhớ về khi vui lúc buồn.

Nó nghĩ, tôi giận nó chỉ vì một lần nó ham chơi quên bạn. Nó nghĩ, tôi nhỏ mọn quá thể.

Nhưng nó không nhớ rằng, đó không phải là lần đầu.  
Nó không biết rằng, lúc tôi lạc giọng gọi nó, là lúc tôi cần nó nhất, là lúc nó không thể buông cây cơ, là lúc trong mắt tôi nó hời hợt, vàng vọt và hư ảo, là lúc giọt nước làm tràn ly, là lúc nó đẩy hai chúng tôi sang hai bờ của tình bạn.

Tôi nghĩ là nó tiếc, thực ra tôi luôn hi vọng nó biết đến cảm xúc ấy. Để nó không đẩy thêm BẠN nào nữa, ra khỏi mình. Khi nó sống thật hơn, cho nó, và cho BẠN.

Tôi cũng tiếc.
Tôi đã từng thấy mình may mắn vì có nó trong một khoảng đời. Nó đã vực tôi dậy khi ngã, đã khóc với tôi khi nó tổn thương, đã ôm đàn rống cho nhau nghe khi đêm gần về sáng, đã nghĩ về nhau như một chỗ dựa tinh thần. Dù tôi và nó, cách nhau hơn ngàn cây số.

Nhưng tôi vẫn chọn dừng lại.
Tôi không thể yêu quý và trân trọng nó như ngày nào khi lòng tôi không muốn thế, và lòng nó không thể làm thế với một tấm chân tình.
Ai nói trong tình bạn không có sợi tơ nối kết, khác là nó màu xanh. Khi hết duyên thì đứt. Có thể nối lại hay không, là ở ý trời.

Nó cưới vợ, tôi sẽ không đến. Tôi biết nó sẽ cười nhiều trong bộ đồ chú rể. Nó luôn là thế, hớn hở và toe toét trong những cuộc vui.

Ở bên này bờ, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ muốn biết nó sống có ra sống không, có hạnh phúc không, có bình yên không.

Một ngày nào đó. Không phải bây giờ.

Vì chúng tôi chỉ là BÈ.




26.11.11

Ừ, làm đi



"Con người, sống cả một đời, ít nhất cũng nên làm chuyện gì đó, mỗi người đều có mục đích và sự theo đuổi của riêng mình.

Nhưng đại đa số lại chỉ vì sinh tồn mà mệt mỏi bôn ba, trong số họ có rất nhiều người cho đến khi già, cả đời chẳng ngờ cũng không có mấy chuyện đáng để nhớ lại. Nếu hỏi rằng họ sống vì cái gì, họ sẽ nói, đằng nào cũng đã sống, vậy thì cứ sống tiếp thôi...

Vậy thử hỏi cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa?

Thật đáng buồn...

Khi anh có thứ để theo đuổi về tinh thần, bất kể đó là cái gì, chỉ cần anh kiên tâm tin rằng đó là đúng, thì hãy làm đi. Cho dù thời gian và lịch sử có bỏ quên anh chăng nữa, chỉ cần anh cảm thấy thoã mãn với những điều mình đã làm cho bản thân là đã đủ lắm rồi."
(Mật mã Tây Tạng)

Nghiêng mình trước anh, vì tất cả, Hà Mã.



22.11.11

Lá & cây

trời lặng gió, lá vẫn rời cây




Em đã nói trong một lần nào đấy khi khước từ tình yêu anh lần đầu: rằng có nhiều thứ ngỡ như ở trong tầm tay mình, nhưng nếu không biết giữ lấy, thì mãi mãi không thể là của mình.

Thời gian đi qua cả một bàn tay…

Em lại nói câu nói cũ xưa khi khước từ cơ hội cho cả hai chúng ta lần nữa.

Lý do, là vì anh quá tự tin.

Người tự tin nghĩ rằng, chỉ cần họ động đậy một ngón tay thì sẽ có (hàng tá) người sẵn sàng đi theo họ đến tận chân trời góc bể. Sự thật là thế.

Người tự tin nghĩ rằng, họ có quyền năng sai khiến trái tim người khác và đầy sức quyến rũ. Sự thật là thế.

Nhưng người tự tin không sưởi ấm được ai. Vì trái tim họ nhỏ bé, chỉ chứa nổi bản thân mình.

Người tự tin chỉ đáng ngưỡng mộ, khi đứng từ đằng xa. Nhưng không đáng yêu khi đến thật gần, rất gần.

Không có cơn gió nào cuốn lá rời khỏi cây. Chỉ là lá chưa bao giờ cảm nhận được nhựa cây - sự gắn kết của cây dành cho mình.

Lời yêu của anh, vòng ôm của anh đã làm đất trời xoay chuyển một chốc. Mà một chốc có là bao trong cuộc đời dài hơn sợi tóc.

Một chốc không đủ cho khi em ốm cần lắm bàn tay anh, không đủ cho ngày tiếp ngày bóng anh xa khuất tầm mắt, không đủ cho tim em tìm lại được nhịp đập rộn ràng cũ khi lời yêu được thốt ra lần nữa…

Lá rời xa cây dịu dàng.

Em rời xa anh dịu dàng.

Như thể chưa bao giờ lá là của cây…


 P/S: cái tên anh muốn em gọi, chỉ mình em gọi, thật ra là tên của một anh chàng đa tình đến nỗi mãi mãi không tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Em ra đi mang theo cái tên ấy, cũng là xoá bỏ lời nguyền buộc vào anh suốt thời trẻ trai. Hãy yêu ai đó, thật lòng.

15.11.11

Có biết




Người có biết có những giấc mơ mà khi thức giấc vẫn 
không thể quên
Là giấc mơ 1 ngày anh đến bên thì thầm rằng 
anh chỉ yêu mình em

Người có biết có những giấc mơ mà khi thức giấc bỗng 
hoen bờ mi
Là giấc mơ 1 ngày anh bước đi chẳng hề nhìn lại em phía sau 
thật đau...

Người có biết có những đắng cay 
mà dù thời gian trôi qua đã lâu
Cũng chẳng thể nào xóa tan đi và về lại 
trong những giấc mơ

Người có biết có những giấc mơ mà thật lòng em chẳng hề 
muốn thức giấc
Là 1 buổi chiều nào cuối thu có anh kề bên
Là 1 ngày mà mình mới trao tiếng yêu đầu tiên...

Nồng nàn tuyệt vời ngày hôm ấy
Dịu dàng nhẹ nhàng đôi môi ấy
Để rồi từng chiều em hoài ngóng trông anh đón đưa

Và rồi nhiều ngày mưa trên lối
Đợi chờ từng giờ anh không tới
Chỉ còn lại em cô đơn với những giấc mơ...

14.11.11

Manh manh


Con chim manh manh.

Nghe như gian manh. Nên tui chột dạ.

Nghe lại bài này. Thấy giống mình quá.

Cái thời tuổi nhỏ. Chỉ ưa nghịch phá.

Bà con lắc đầu. Qua nhà méc má.

Mà tui nào sợ. Phá vẫn cứ phá…


Tuổi thơ tui vậy đó, thích rượt chó trên mái tôn nhà hoặc leo qua cửa rào trốn đi chơi lúc mẹ đi vắng. Cây mận nhà bà hàng xóm goá bụa không thể có trái chín, vì tui luôn vắt vẻo ở trển và vặt hết những quả còn xanh non. Hậu quả là bả vác cây rượt tới cuối xóm, và chó nhà bả xơi mông tui hai lần. Tui mếu mếu nói xạo Ba là con đang đi học dìa tự nhiên có con chó chạy lại cắn Ba ơi, Ba tin tắp lự, lo lắng chất chồng lo lắng. Thế là thuốc ngừa dại bủa vây cái mông còn lại, thành thử tui mới còi cọc lớn không nổi như vầy.

Những đứa cô hồn gồm tui và lũ trai trong xóm, mong nhất là ngày rằm. Lúc đó những bàn thờ trước nhà trong xóm sẽ đầy ắp trái cây và bánh kẹo. Chủ nhà vừa cúi đầu dời gót thì cả dĩa đồ cúng đã nằm trong túi ba gang của tụi tui rồi. Chiến lợi phẩm được bày ra và xơi tái dưới trăng mười bốn sáng vành vạnh...

Nhiều chuyện lắm. Mà tui toàn vô tư trong trắng (trợn), vô tội, ngoan ngoãn nhờ khả năng "dựng đứng câu chuyện" sau khi gây án. 

Nếu có điều gì tui ghét nhất, thì đó là "ba mặt một lời" - lòi tẩy hết trọi.

Nhỏ gian manh đến đỉnh đỉnh rồi. Lớn tui hiền khô. Thiệt ;))

ơi tuổi thơ dữ dội... kỷ niệm bỗng ùa về tí chút khi nghe lại bài hát vui vẻ này:



CON CHIM MANH MANH 
                                                                                              (dân ca Nam Bộ)

Con chim manh manh
Nó đậu cây chanh
Tui vác miểng sành
Tui liệng nó chết giãy
Tui mần thịt bảy mâm
Tui dâng cho ông một tô
Tui dâng cho bà một tộ
Bà hỏi tui con chim gì
Tui nói con chim đa đa
Nó đậu cây đa
Chim mách bảo là
Chim bị mắc cái bẫy
Tui liền chạy gỡ ra
Tui cho chim ăn hột cơm
Tui đưa chim về mẹ rục
Đừng hỏi tui con chim gì
Tui nói con chim đa đa
Ai nói con chim manh manh
Tui nói con chim đa đa

11.11.11

Jenny


Một ngày đặc biệt.
11 - 11 - 2011
Jenny tròn 4 tuổi

Hát mừng con đến với Trần gian 1500 ngày.
Con xinh tươi và đáng yêu như thiên thần trong truyện cổ.

Hãy ngoan và đừng giống ta nhiều thế, ở cái tính phá phách và hiếu động không ngừng, ở cả tính ương bướng và hay làm trái ý mẹ.

Nhưng hãy lớn lên hồn nhiên như hoa cỏ con nhé.

Yêu con, nhiều hơn mỗi ngày.



10.11.11

Đồng Nhi


 Một chiều nắng nhẹ
Nghĩa trang Đồng Nhi, Pleiku


Thế là chúng ta đã gặp được nhau.

Trời mưa dầm dề suốt ba ngày, vậy mà chị vẫn quyết lòng đi. Lũ nhỏ như đã gom nắng của cả thành phố « trời thấp thật buồn » về NHÀ để những nén nhang của chị được toả khói chuyện trò với những hồn thơ, nơi này.

Những ngôi mộ bé xíu kề sát nhau. Bé như chính những sinh linh đang nằm trong đó. Vài cái có ảnh. Ảnh những thiên thần đã mang đủ hình hài, chỉ đợi ngày mở mắt tìm ánh sáng mặt trời.
Nhưng ngày ấy không bao giờ đến.
Những khoé miệng không bao giờ được khóc.
Những đôi mắt nhắm nghiền, mãi mãi.
Những bé con bị giết chết khi chỉ là bào thai...

Này những hình hài bé nhỏ, sao phải chịu quá nhiều đớn đau?
Bị băm vụn để đưa ra khỏi cơ thể người em sẽ gọi là Mẹ...
Bị vứt lăn lóc vào bãi rác, khe ruộng sình lầy, vào đống đất đá lổn ngổn nơi nghĩa trang lạnh lẽo...
Bị chó hoang ăn mất nhiều phần, bị kiến bu và lũ giòi làm tổ...

Này những sinh linh, các em có tội tình chi?
Này những mẹ những cha, có bao giờ dợm nghĩ, sau cơn hoan lạc đầy bản năng kia, là khởi đầu của tội ác?

***

Nghĩa trang Đồng Nhi - chị gọi nơi đây là NHÀ. Là nơi các em được đón nhận với yêu thương sau những chối bỏ tàn độc.

Vinh Sơn về NHÀ trong một cái bọc ni lông đỏ au. Em bị cắt nhỏ. Mọi thứ nhầy nhụa lẫn lộn lên hết cả.

Trung Thu về NHÀ với cái đầu thủng nhiều lỗ. Em ra khỏi mẹ bằng cái chĩa ba găm vào đầu khi được 7 tháng tuổi thai. Em đã nắm lấy tay CHA khi Người cố lau khô cơ thể em ướt máu. Đó là điều diệu kỳ không thể giải thích, vì em đã chết vạn lần trước khi gặp CHA. Em giờ đây đã được nhiều người biết đến, đã là chị cả trong NHÀ. Là đại diện cho tiếng kêu đòi quyền làm người của hơn 13.000 đồng nhi nơi này suốt 10 năm qua...

Như Trâm về NHÀ có phần hơi khác biệt. Em đã được diễm phúc nhìn thấy mẹ, thấy mặt trời. Mẹ mang em cho CHA khi em chưa tròn tháng. Em không khoẻ. Hai chân em teo rí như đôi đũa cả, các phần khác trong cơ thể không hoạt động đúng chức năng của chúng. Vì em phải gọi cha mình là ông ngoại. Mẹ đã sinh em ra trong câm lặng và sợ hãi vì lời doạ giết của kẻ là ông ngoại loạn luân. Em chỉ ở với cuộc đời này gần bảy tháng...

Bé Trung Thu - bỗng cầm tay Cha Đông khi người tẩm liệm cho em

***

Giờ đây các em đang quây quần và chơi đùa dưới một mái NHÀ. Ngôi nhà được xây lên bởi những tấm lòng của những người mà chị gọi là thánh sống.
Này là CHA Đông.
Này là bà ngoại đồng nhi.
Này là chú Phụng.
Này là chú Lễ.
Này là hằng nhiều nhiều người nữa...
Đã dùng nhiều chục năm trong đời mình để mang các em về đây không kể mưa nắng, ngày đêm, xa gần...

Nhớ không, chú Phụng đã không biết bao lần lao đi lúc quá nửa đêm, vượt hàng chục km đường núi để đón lấy, để tiễn các em về đất trong bóng tối mịt mùng của nghĩa trang.... chỉ vì không muốn các em phải chịu lạnh lẽo hơn nữa, hoặc sợ mất đi cơ hội được mang các em, về NHÀ.

Bà ngoại đồng nhi tay đã yếu, chân đã mỏi mòn, vẫn ngày ngày hương khói, lau rửa những nấm mộ con con, và dọn dẹp NHÀ đón khách ghé thăm lũ nhỏ. Ngoại đã đặt sẵn một khoảnh đất nhỏ giữa NHÀ cho ngày ngoại xa, để không bao giờ phải rời tụi nó.

Ngoại giữ một cuốn sổ. Đó là tiếng lòng của khách thập phương viết cho các em. Có cả những dòng ăn năn và xin tha thứ của những mẹ, những cha. Những dòng chứa chan nước mắt và ân hận.

Chối bỏ giọt máu của mình không bao giờ là sự giải thoát cho người làm mẹ làm cha. Đó là một vết thương vĩnh viễn không lành, là nỗi day dứt phải mang theo đến cuối đời.

Nhưng chị tin rằng các em, đã tha thứ cho cha mẹ mình.

Chị cũng tin rằng, nếu được làm lại, ai cũng sẽ làm tốt hơn.

Và các em sẽ được bà đỡ tát vào mông khóc ré, sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời chói chang...



TIẾNG KHÓC THAI NHI

Con muốn tỏ cho mẹ cha được biết
Con đã là người với tim óc, tứ chi
Mẹ cha đừng nghĩ con chẳng biết gì
Chỉ có nói – là con chưa biết nói...

Hãy sinh con ra. Nghe theo tiếng gọi
Của chính con - của nhân loại lương tri
Cho con thành người - Con mong mỏi quá đi
Nhẫn tâm giết - tội sát nhân gớm ghiếc…

Con, kết tinh của tình yêu tha thiết
Của mẹ cha - của linh khí, anh hoa
Của yêu thương - của tình ái chan hoà
Của son sắt - của tơ duyên vĩnh cửu

Sao giờ đây cha mẹ lại dè bỉu
Chính đứa con, giọt máu của mẹ cha?
Chính đứa con của kết nụ đơm hoa
Từ ân ái, từ tình yêu trân quý

Cho con ra đời, dù không hoan hỉ
Bỏ con nơi bố thí, viện tế bần
Dù cùng cực, sống khổ bần dân
Con muốn được sống muôn ngàn lần hơn chết…

Những lời này thật vô cùng tha thiết
Là những lời oà vỡ tự trái tim
Xin ngưng tay, hãy bớt giận, con xin…
Để con sống dù không nhìn con nữa

Con lạy mẹ cha trăm ngàn lạy nữa
Hãy đẻ con – cho con được sinh ra
Ngày chào đời bằng tiếng khóc oa oa
Chính là ngày con vô cùng sung sướng

Xin hãy gắng, hãy thương con, rộng lượng
Mẹ cha không tủi hổ bởi con đâu
Con nằm đây hai tay chấp khấn cầu
Xin Thượng Đế cho mẹ cha can đảm
Cha thương con - chớ giết con, mẹ nha…

                                                (Xuân vũ Trần Đình Ngọc)

9.11.11

Đức tin



Xứ đạo Thăng Thiên, Pleiku, đầu đông 2011


"Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa trên trời cao"

Con đã lạc vào xứ đạo phố núi một chiều đầy sương, đã quỳ dưới chân Người để nguyện cầu và ca hát trong lễ chuông hai. 

Thưa Chúa, con tin có Phật và con tin có Chúa.

Như tin có sự sống đời đời. 
Như tin có nhân – có quả, có thiện – ác đáo đầu chung. 
Như tin hoa trái tình yêu sẽ chỉ trổ từ cây tình yêu vậy. 

Con chỉ là đứa người, đã mắc tội từ lúc mẹ hoài thai, chỉ mong được chiếu rọi bởi hào quang nhân từ của Phật, và được thứ tha mọi lỗi lầm khi phủ phục xưng tội trước Chúa.

Con yêu Phật và con mến Chúa.

Con tìm thấy bình an cả trong tiếng mõ chùa và tiếng chuông nhà thờ ngân.

Con không định buộc mình phải xác tín một niềm tin duy nhất. Nếu phải lựa chọn, con xin chỉ chọn lấy yêu thương và tôn kính, hết cả lòng. 

Con đã hoà giọng với những con chiên ngoan đạo của Chúa khi hát câu Kinh Hoà Bình chiều nay. 

Nhưng con vẫn là kẻ ngoại đạo, Chúa ơi!


**********

KINH HOÀ BÌNH


Lạy Chúa từ nhân xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người. 

Lạy Chúa xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa, để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hoà vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Để con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng, để con rọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu. 

Lạy chúa xin hãy dạy con tìm an ủi người hơn được người ủi an, tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết, tìm yêu mến người hơn được người mến yêu. Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh, chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân. Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ, chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời. 

Ôi thần linh thánh ái xin mở rộng lòng con, xin thương ban xuống những ai đầy thiện chí ơn an bình.



5.11.11

Về núi



Phố mùa đông


Em trở lại núi một sáng mù sương. Chuyến xe rời phố thị đêm mưa rả rích, không chở theo được chút nắng nào làm quà cho núi ngày chớm đông.

Em vẫn thích về núi bằng xe đò xuyên màn đêm, khi không vội vã.

Em thích cái nồng nhiệt thái quá của những anh cò vé tíu tít hỏi em về đâu, đi xe anh nhé, người đẹp. Đưa anh xách va li cho, người đẹp. Ôi thế đặt vé rồi sao không nói sớm, người đẹp. Và quay ngoắt đon đả chào mời người đẹp khác, hên thì U20, xui thì U60.

Khi xe chạy, giường lắc lư theo nhịp ổ gà. Em thích nằm giường tầng trên, dãy ngoài cùng. Ngắm bầu trời đêm đầy sao rất mê hoặc, cảm giác như mình đang trôi trong dải ngân hà. Chỉ có ổ voi mới lôi em về thực tại. Có khi là tiếng ngáy giường bên. Có khi là tiếng thủ thỉ qua phone của ai đó vừa tạm biệt tình nhân.

Quá nửa đêm, xe dừng ở trạm nghỉ. Hàng trăm xe, hàng ngàn người, kẻ về người đi. Tâm trạng và cảm xúc lẫn lộn trong bát cháo đêm nghi ngút khói, tô bún huế cay nồng. Trong cuộc ngược xuôi của kiếp người, giá mà lúc nào cũng có những trạm dừng để tiếp thêm năng lượng như thế...

Xe về đến bến khi phố còn ủ mình trong sương. Em luôn để mình run rẩy thật lâu trong cơn lạnh buổi sớm cho thoả những ngày xa. Em thích ngồi sau một chú xe ôm để gió thổi ù tai, hơn là quăng mình vào hộp taxi, để về nhà.

Em thích nhìn gương mặt ngái ngủ đầy bất ngờ khi mở cửa nhà, vì em chẳng bao giờ về mà báo trước. Niềm vui ấy nhiều như cảm giác của người không biết đang tỉnh hay mơ.

Em thích thả mình lang thang trên những con phố lạ quen, nghe rộn ràng những nhịp đập quen lạ.

Em thích về núi.

Em thích về nhà.

Vì đông rồi, ở đâu không phải nhà, cũng lạnh lắm…


Đông có về trên phố nhỏ em không
Mà se lạnh những sọc dài cây số?
Phố đợi đông lên để khoác áo mùa
Em đợi đông về để lùa thêm chút ấm





24.10.11

Nhớ boa



Ba gửi mail.

Mỗi lần ba gửi mail, thường là ba bốn cái. Vì cái đồ quỷ công nghệ này rắc rối quá. Cái gì mà "rì pờ lai", mà "pho quợt" loạn xạ. Còn thêm cái vụ "kẹp phai" nữa... Mỗi lần nghe con gái nhờ ba gửi cái này cái nọ nghen, thì ba chóng hết cả mặt. Nhưng ba chiến đấu được hết, để được việc của con gái, cũng để nghe nó khen đểu một câu dạo này ba ngon lành quá, "hai tét" quá mợi...

Ba không biết, dù hộp mail con gái có đầy, cũng không xóa đống thư lặp của ba. Con gái thường cười toét, rồi lại thấy mắt cay cay với trục trặc kỹ thuật muôn thuở ấy, của ba.

Con gái nhớ ba, ngày càng nhiều. Nhớ ba khi tổn thương, nhớ ba khi hạnh phúc. Nhớ ba vì ba chỉ có một con gái, và con gái chỉ có mỗi một ba. Ba là người đàn ông đầu tiên con gái yêu, còn con gái là tình yêu suốt đời của ba. Con gái vẫn chưa tìm được người đàn ông của riêng mình, vì chưa có ai, giống ba. Sự so sánh nào cũng khập khiễng. Nhưng ba là điểm chuẩn, là cột mốc của mọi tiêu chí. Không được hơn, không được kém.

Ba bảnh trai và khéo nói vừa phải. Đủ để đẹp lòng cô gái ba muốn cưới làm vợ ngày xưa. Đủ để không khiến nhiều cô gái khác si mê, nên đủ để không kiêu hãnh và thiếu thuỷ chung.

Ba hiểu biết vừa phải. Đủ quyết đoán để lèo lái con thuyền mình. Ba không khiến người khác phải nghiêng mình thán phục, nhưng có thể khiến họ nhẹ lòng và an tâm, chỉ cần ba nói đó là điều nên làm.

Ba đam mê công việc vừa phải. Nên vẫn còn thời gian để chăm sóc đời sống tinh thần, tâm trí đủ khoáng đạt để thưởng thức thiên nhiên, sống hồn nhiên đơn giản và yêu thương những người ba thương yêu.

Ba kiếm tiền vừa phải. Ba coi hạnh phúc bên gia đình quan trọng hơn chức tước và giàu sang. Coi việc học cách sống và sự trưởng thành của con cái là thước đo sự nghiệp làm người của cả đời ba.

Ba sống đạo đức vừa phải. Thế giới quan đạo đức của ba thực tế và chừng mực. Con gái vẫn thường bốc đồng và để lòng tốt đi quá lố, có khi ngồi ủ ê vì tổn thương, Ba chỉ dặn, hãy sống vì mình thật tốt, rồi vì người khác một ít.

Ba nghiêm túc vừa phải. Đủ để con gái phải biết giữ phép tắc công dung, nhưng cũng đủ để con gái tin tưởng tỉ tê bao tâm tư tình ái lằng nhằng. Con gái đôi khi lộng hành gọi ba bằng anh xưng em ngọt xớt, vì đối với con gái, thỉnh thoảng ba như người bạn già tuổi, bắng nhắng và nhặng xị.

Ba khó tính vừa phải. Ba đòi hỏi con rể tương lai những ba điều như sau. Một là yêu con gái ba, hai là yêu con gái ba, và ba là yêu con gái ba. Còn con gái đòi hỏi ở chàng rể ấy chỉ một điều, là yêu ba, như con gái ba yêu ba.

Những người đàn ông con gái gặp và yêu, thật có nhiều ưu điểm. Có nhiều điểm còn vượt trội hơn cả ba. Nhưng chưa có ai được "vừa phải" như ba để con gái yên tâm "đặt vào tay anh con tim em cùng cuộc đời"...


  




Vì con gái vừa kém đáng yêu, lại vừa đặt tiêu chuẩn cao quá như thế. Nên chắc phải đu theo ba làm "con gái già" cả đời rồi...